Skip to content →

Category: Nhật Ký

Khóc cười

Trước khi đi anh dặn, “Trên đời chỉ có ba thứ đáng để mình khóc. Một là những người mình thương, hai là những điều cảm động, ba là tiền và quyền. Đừng ngạc nhiên với điều thứ ba. Nếu cần em có thể dùng nước mắt như vũ khí. Chỉ cần trước khi khóc đừng quên tự hỏi, “Người này mình có thương không? Có gì đáng cảm động hay không? Có cho mình thêm tiền bạc hay quyền lợi gì không? Nếu không, dẹp nước mắt đi. Ngẩng cao đầu, bước chậm lại, miệng cười mỉm. Họ có…

Leave a Comment

A little painter

So today there’re some guests coming over my relatives’ house to have a dinner. They took their children along with them. Here’s my conversation with a little boy who draws a ninja. Ben: hey, see my drawing. Rio: oh, cool. You’re talented. Ben: i love drawing. Rio: are you gonna become a painter? Ben: i like it. But my parents want a doctor. Rio: how do you know? Ben: they told me that. Rio: but you wanna become a painter, don’t you? Ben: I do. Rio: i think your parents will be happy when you’re happy. Ben: are you sure?…

Leave a Comment

Tự do để im lặng

Tôi ít khi hỏi “tự do” là gì, hoặc tôi có thể đi đâu để tìm “tự do.” Tôi không biết định nghĩa “tự do” là thế nào. Tâm linh, chính trị, xã hội, loài người; tôi không quan tâm và không đủ sức quan tâm. Đôi lúc ngồi nghĩ những điều nhỏ nhoi; tôi tạm cho “tự do” là khi tôi được sống với đúng con người mình, nghĩ điều mình nghĩ, làm điều mình cần làm, yêu những gì mình yêu và ghét những gì người khác cho rằng không nên ghét. Nhưng tôi đã hoang mang, như…

Leave a Comment

Nụ cười thiên thanh

Người ấy nhớ Huế, cũng giống như tôi nhớ Đà Nẵng. Tôi không biết nỗi nhớ trong anh thế nào, cũng chỉ dám từ lòng mình mà suy ra tâm của người. Nỗi nhớ quê hương nào chắc cũng có vài phần cơ bản giống nhau, gọi 2 tiếng quê hương thì dễ, mà mang được hai tiếng ấy trải qua hai bờ đại dương cách biệt muôn trùng lại thăm thẳm diệu vợi đến khôn cùng.

Anh nói tôi sẽ yêu Huế, vì tất cả những gì khiến tôi yêu anh là từ Huế mà nên. Ý nghĩ đó thật dễ thương. Tôi là đứa dễ yêu, đến nước Mỹ tôi còn yêu được, nói gì là nơi đã sinh ra anh.

Nếu anh là Huế, thì tôi trăm phần nguyên chất Đà Nẵng. Cái xứ mà tên không làm thơ nổi, sông cũng không thành bài hát được. Tôi nhớ một lần đi dạo với bé Nhi, chúng tôi đã miêu tả Đà Nẵng như một đứa teenager 17, 18. Năng động, tràn đầy, nhiệt huyết, tươi mát, vu vơ, lãng đãng, hời hợt, xốc nổi, chuộng hình thức nhưng không biết chạy theo mốt, và vẫn mải miết đi tìm chân giá trị của mình.

8 Comments

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng

Nãy giờ nằm cứ nhớ mang máng một tích xưa nào đó của Trung Quốc. Ban đầu nghĩ đến Bá Nha – Tử Kỳ; nhưng không phải, không đúng. Nghĩ mãi mới biết hoá ra đang nhớ đến chuyện Tư Mã Tương Như tấu khúc Phượng cầu hoàng, hay đến mức làm Trác Văn Quân nửa đêm bỏ nhà theo trai. Không giống lắm, nhưng đại khái cũng là chuyện cảm được khí chất từ thanh văn mà tương ngộ.

Leave a Comment

Mẹ, con hứa.

Mẹ à, Con xin lỗi vì những gì con đã làm, đang làm, và sẽ làm. Và con cũng biết, điều duy nhất có thể chuộc lỗi được, là con sẽ cố gắng sống hạnh phúc, thật hạnh phúc.

Leave a Comment

Đức Phật

Mình đến là mất bình tĩnh với kiểu tu của nhà mình. “Lúc đọc chú Đại bi thì quỳ hay ngồi?”, “Chuỗi hột có 18 hột, kết ở “bệnh” trong sinh lão bệnh tử thì có sao không?”, “Tiền này là để cúng xây chùa, mà chùa nào nghèo hơn? Thôi cho chùa trong quê đi, chứ chùa thành phố giàu lắm”, … Định cằn nhằn thêm một đoạn nữa, nhưng thôi vậy. Đức Phật à, ngài có cô đơn không? Ở trên đỉnh cao kia và chẳng có lấy một người hiểu mình, chỉ có 1 đám chộn rộn…

Leave a Comment

Mơ 2 (lần này là mơ thật)

ngủ có tí tẹo mà mơ thấy mình vô 1 cái nhà cao tầng, kiểu công trình đang xây dựng nửa chừng, có đèn sáng nhưng vẫn hoang tàn thế nào í. đang đi thì gặp 1 người (mà thâm tâm biết rõ đó là ma.) Bạn ấy không làm gì mình cả, nên mình cũng không làm gì bạn ấy cả (dù sợ vãi.) Sau đó thì mình gặp thêm 1 vài bạn ma quỷ khác, có đứa thân thiện, có đứa lạnh lùng,… Rồi đi vòng vòng quanh khu nhà thì phát hiện ra đây là khu condo của…

Leave a Comment

Tôi đã nói với Snake, thằng bạn Thiên Bình đáng yêu của mình, “Tao đang rất là muốn mơ. Lạy trời đừng giống như chuyện với Ryan lần trước nữa. Tao chẳng muốn gần được mơ thì hoá ra phải tỉnh, tỉnh hẳn. Tỉnh đến mức chịu không nổi phải chạy vô trạm xăng mua một gói Marl đỏ, ra công viên ngắm tụi con nít trong trẻo, ngồi yên trong xe mở nhạc thiệt to, để rồi đốt thuốc mà chẳng hề buồn. Buồn nhất là ở chỗ chả có gì để mình buồn cả.” Thế là nó uh…

Leave a Comment

Nothing much.

Tôi đến là vật vã bởi sự tù túng, ngột ngạt, nông cạn, hời hợt, thiếu tri thức, thiếu tinh tế,… của tôi. Tôi ghét luôn cả việc thấy mình như thế, biết mình như thế, không làm gì khác được, mà vẫn yêu mình nhiều như thế.

Leave a Comment
Back To Top