Skip to content →

Category: Viet

Và cái chết không thể nào thống trị | And death shall have no dominion – Dylan Thomas

/Well, it’s me, again with my fav poet. / Và cái chết không thể nào thống trị. Muôn người nằm xuống, loã thể, hoà một thân Nơi đấng trong gió, nơi vầng nguyệt Tây phương Khi xương tàn đã sạch và xương không còn vương, Nơi khuỷu tay và bàn chân có ngàn tinh tú Dẫu điên cuồng, minh triết chẳng hề xa Chìm sâu đáy biển, một mai họ vươn lên Tình nhân không còn nhưng tình yêu vẫn không mòn; Và cái chết không thể nào thống trị. . Và cái chết không thể nào thống trị. Dưới…

Leave a Comment

Để tôi nói cho các ông nghe về lòng yêu nước

Tôi chỉ muốn nói về chuyện hôm nay đội tuyển Việt Nam thắng Syria, tiến vào vòng bán kết Asiad 2018 thôi các ông ạ. Chồng tôi lại chở tôi đi bão. Lần này chúng tôi đã rút kinh nghiệm, mang theo một bịch khẩu trang y tế và ghé qua FamilyMart mua hẳn chai nước to. Nói thật với các ông là tôi cực kỳ khó chịu với tiếng ồn. Đời tôi chắc đi club bar biếc gì đấy đếm không quá hai bàn tay. Nhưng đi bão thì khác. Lần đầu tôi đi là hồi đầu năm, lúc các…

Leave a Comment

(Bắt đầu) tạm biệt 2017 lấp lánh của tôi

Ngày 01 tháng 12 năm 2017 Cách đây vài năm trở về trước, tôi vẫn có thói quen viết thư đầu năm, tức là khai bút vào Tết ta. Bây giờ thì không còn như thế nữa. Tối hôm nay trong lúc đang chạy xe qua những con đường rộng rãi và đầy bụi của Sài Gòn, tôi nghĩ mình nên viết một lá thư cuối năm. Tôi tự hỏi vì đâu lại có sự thay đổi như thế? Có lẽ khi trẻ hơn, chúng ta đi qua một năm cũng thênh thang hơn. Chúng ta lao vào năm mới…

Leave a Comment

Vì đời đẹp quá không biết làm sao

Gần đây có người anh em hỏi vì sao dạo này không viết nữa. Tôi nhìn sâu vào mắt người anh em và trả lời, “Vì không có khả năng.” Câu trả lời ngắn là vậy. Câu trả lời dài là vì dạo này tôi thấy đời vui quá. Dạo này nghĩa là tầm hơn một năm đổ lại đây. Trong một năm ấy tuy có lúc lên, có lúc xuống, có lúc sợ hãi, hoang mang, mệt mỏi; nhưng tựu chung lại chưa bao giờ nghĩ rằng đời là không vui. Việc ấy cũng ảnh hưởng đến chuyện viết. Trí…

Leave a Comment

với tay không chạm thấy gì

Có những lúc tôi nhớ ngày xưa đến độ tôi mở một bài hát (chẳng hạn như bài Trái Đất Tròn của Hải Bột), nằm dài ra một mặt phẳng nào đấy, nhắm mắt lại và nghĩ giá như không khí này, giai điệu này có thể trở thành một chiếc gối êm như bông đặt lên mặt mình. Cứ đặt như thế và tôi ra đi nhẹ nhàng như thiếu nữ trong bài If I Die Young. Khi mở mắt ra thì mình đã chuyển thế, tái sinh thành mình của năm 16 tuổi, áo dài xanh chạy giữa…

Leave a Comment

Đưa Mẹ đi chơi

Lần thứ hai mẹ và Măng bay từ Mỹ về Việt Nam, nhưng lần này Nấm không đưa mẹ ra sân bay được. Nấm tự nghĩ rồi tự an ủi, mấy ngày vừa rồi đi chơi cũng đã đưa được Mẹ và Măng đến bao nhiêu chỗ hay ho, nếu không phải là Nấm thì chắc khó làm được. Nghĩ là vậy thôi nhưng vẫn buồn, buồn vì ngần này tuổi rồi mà gia đình đi chơi vẫn không phụ được đồng nào.

3 Comments

Mùa Hè Năm Ấy

Photo: Huy Le

Tặng bạn của tôi

Sự đổi thay

Nếu có điều gì đó mà mùa hè 2013 đã cho tôi thấy, chắc chắn đó là sự đổi thay. Tất cả mọi người đều đổi thay. Và mặc dù tôi có buồn ít nhiều đấy, nhưng khi ngẫm lại, tôi thấy sự đổi thay đã được mùa hè 2013 trình bày theo cách đẹp nhất có thể. Và tôi chẳng thể đòi hỏi ông trời điều gì hơn nữa.

2 Comments

Chào mừng bạn lên chuyến tàu Moonbow Express

Có lần tôi nói chuyện với một người bạn cũ về sự đổi thay. Hẳn một lúc nào đó trong đời, bạn đã từng nghe hoặc nói câu sau, “Cậu thay đổi nhiều quá,” kèm theo đấy là một chút ái ngại thoáng qua. Chúng ta sợ sự thay đổi bởi lẽ sau đấy là người xưa không còn, cảnh cũ đã mất, gặp lại người ta nghĩ là quen biết đã trăm năm lại thấy xa lạ và bất nhẫn làm sao.

Leave a Comment

“Rồi sẽ có cách cả thôi.”

Photo: Zi Nguyen

Thường thì lúc nào cũng vậy, người ta chỉ thấy hào quang nhóng nhánh bên ngoài và ai cũng thèm muốn như thế, nhưng khi bắt tay vào làm, khi ngón chân chạm đến làn nước buốt lạnh của đại dương họ sắp phải vượt qua, người ta mới biết sợ.

Lúc mới kết thúc chuyến đi Winter Trip 2013 với Zi và Iris, tôi không thể xem những clip do Zi tổng hợp, thậm chí không muốn đọc lại quyển sách Get Lost. Be Found. do chính chúng tôi ngày đêm miệt mài viết. Trong những thước phim, những trang sách ấy, quần áo đã được lựa chọn kỹ càng, góc quay chuẩn mực, hậu kỳ chỉn chu, câu chữ cắt gọt,… Chừng như ảo quá, lạ quá so với những gì chúng tôi thực sự trải qua trên đường.

5 Comments
Back To Top