Skip to content →

Category: Nhật Ký

Với nắng, nhậu ở White Rock Lake

Tôi, dĩ nhiên, tin vào những gì không thể nói nên lời. Nhưng dạo này, à không, hôm nay; tôi còn tin hơn vào những gì có thể nói thành lời. Lâu lắm rồi tôi mới vui và vui như thế, ngón tay mới thơm những mùi hương dễ thương như thế. Lâu lắm rồi tôi mới không nở nụ cười nhạt và nói những câu chuyện nhạt. Lúc ngồi bên bờ hồ White Rock Lake với Zi và bé Oanh, (chúng) tôi lại lên cơn nói về những thứ đại loại như… … tụi mình chỉ có 1 cuộc…

Leave a Comment

Đẹp

Có những ngày nắng đẹp, như hôm nay chẳng hạn, tôi thường đi bộ rất chậm. Đi dưới ánh nắng vàng ươm như mật tuôn rực rỡ tràn trề trên những tán cây trổ hoa, trên mái nhà, trên tường kính, tai nhét earphone nghe dăm ba bài rock nhẹ nhàng nào đó. Cứ đi như thế và khi thấy bóng một người vội vã vụt qua, tôi lại thầm nghĩ, “Trời ạ, đi nhanh làm chi vậy? Hôm nay đẹp quá mà. Này bạn gì ơi, bạn không thấy hôm nay đẹp thế nào à?”

Nhưng tôi không nói, dĩ nhiên. Tôi cũng chẳng thể hiện một tí biểu hiện cảm xúc nào trên mặt cả. Tôi chỉ ngước mặt lên nhìn theo họ một thoáng rồi lại thôi, lại quay trở về với những bài rock nhẹ nhàng quen thuộc.

Thế nên giờ tôi sẽ viết một ít về chủ đề cũ rích mà tôi đã nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần: mặt nạ. Cái lớp mặt nạ chúng ta phủ lên mặt. Nó được cấu thành từ những định kiến xã hội, từ sự an toàn mốc meo, từ sự lười thể hiện cảm xúc (vâng, đôi khi chúng ta lười nở một nụ cười, dù thật nhẹ; và đôi khi để một giọt nước mắt rơi ra cũng đòi hỏi không ít thành công lực.) Chúng ta cứ thế ngậm miệng nuốt trọn những ngổn ngang cảm xúc của chúng ta ngay trước khi chúng được thành hình. Thiệt là nặng lòng đó mà.

Nói chung hôm nay nắng đẹp trời đẹp, trai đẹp lại lượn nhan nhản trong trường. Tôi yêu gì đâu những anh cao cao mặc quần khaki đi giày Tom’s, với cả t-shirt tay dài. Hình như từ dạo bắt đầu nghe country thì chuyển gout như thế; chứ trước đây tôi vẫn hay ấn tượng với những anh mặc jean rách tank top hơn. Nhưng nói gì thì gì, trai đẹp mặc sao cũng đẹp. Buồn nhất là mỗi lần nhìn thấy những anh rõ là dáng đẹp mà ăn mặc vớ vẩn. Lúc đó chỉ ước được làm bạn gái mấy ảnh rồi dẫn mấy ảnh đi mua đồ. Tôi bảo đảm là kể cả mua đồ trong Wal Mart thì cũng vẫn đẹp hơn hẳn. Tôi là tôi rất ghét những vẻ đẹp bị bỏ phí không biết tận dụng. Và tôi thật lòng chân thành muốn góp phần cứu rỗi thế giới bằng cái đẹp, đúng như những gì Dostoyevsky đã rao giảng. (1)

Leave a Comment

Ba mẹ à, con về nhé

Ba mẹ à…

Dì nói Tết hên là ở Tx, đông người Việt. Con thiệt tình chẳng thấy có gì khác. Tết năm ngoái ở WA, hay tết này ở Tx, lòng con cũng thấy nguội lạnh như nhau. Người yêu chỉ có một, đâu thể vì ai đó hao hao giống mà tim đập nhanh lần nữa bao giờ.

Con hơi sến ba mẹ thông cảm. Tại mấy bữa ni coi Paris By Night hơi nhiều.

Nhưng mà thật sự nó vậy đó. Mai là mai giả, cúc loe hoe mấy chậu, vui gì nỗi mà vui. Cứ như trên WA tuyết trắng, con còn thoả thích khóc. Ở đây thấy ba cái đồ Tết đó con chỉ thêm mệt. Cảm giác mệt đến từ những gì nửa vời, chắp vá, không trọn vẹn; đến từ những ngày đầu năm âm lịch nhưng không thể gọi đó là Tết.

Leave a Comment

“Đường về nhà bỗng ngắn.”

Hôm nay tôi xem một bức ảnh ai đó chụp trên Facebook. Trong bức ảnh là màn hình nhỏ xíu dành cho hành khách xem phim trên máy bay. Bức ảnh với caption “Đường về nhà bỗng ngắn.” Và ngay phía dưới là comment từ một người bạn của chủ nhân bức ảnh, “Cho những yêu thương bất chợt dài ra.” Chắc hẳn người chụp là một cô bé đang du học rồi. Chắc hẳn cô bé đang ở trên chiếc máy bay hướng về Việt Nam. Chắc hẳn trong mười mấy tiếng bay xuyên lục địa đó, cô bé…

9 Comments

“Rõ ràng như thế mà sao con nhỏ đó không hiểu vậy?”

Hôm nay tôi có một History Before 1876. Mà hôm nay cũng là ngày đầu tiên của tháng Hai, Tháng Kỷ niệm dành cho Người Da đen. Đang ngồi gà gật facebook trong lớp thì ông thầy hỏi: -Tụi bây biết vì sao chỉ có Black History Month mà không có Whites History Month không? -Well, – thằng da đen thui bự chát tóc xoăn ngồi trước mặt tôi cười phớ lớ trả lời – Thì tụi da trắng có 11 tháng còn lại rồi. Cả lớp bò ra cười ầm ầm. Đen cười, trắng cười, vàng đợi 5 phút…

Leave a Comment

Chúng ta nghe, và rồi chúng ta phải nói.

Tôi chỉ viết ngắn gọn thế này thôi, vì cũng không có hứng thú để viết chi cho dài.

Bất kì đứa nào học Communications, hoặc từng lấy một lớp Speech và học hành tử tế đàng hoàng được A trở lên; đều phải biết một đơn vị kiến thức cơ bản sẽ được dạy gần như trong chapter đầu tiên của bất kì quyển sách đàng hoàng tử tế nào về Communications: giao tiếp/ truyền thông (communications) tồn tại dưới hai hình thức riêng biệt: Linear Model (Hình thức Tuyến tính) và Transactional Model (Hình thức Tương giao) Ở đây là tôi tạm dịch như thế, chứ chữ nghĩa tiếng Việt có chuẩn thế không thì tôi không rõ.

Leave a Comment

Viết cho em một chiều đầy nắng

Bài viết cũ từ ngày 05 tháng 07 năm 2009

For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu

Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ thứ nào cả.

Trừ bầu trời.

Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn, đều đặn.

Cho ai xem?

Leave a Comment
Back To Top