Skip to content →

Rio Lam Posts

Và cái chết không thể nào thống trị | And death shall have no dominion – Dylan Thomas

/Well, it’s me, again with my fav poet. / Và cái chết không thể nào thống trị. Muôn người nằm xuống, loã thể, hoà một thân Nơi đấng trong gió, nơi vầng nguyệt Tây phương Khi xương tàn đã sạch và xương không còn vương, Nơi khuỷu tay và bàn chân có ngàn tinh tú Dẫu điên cuồng, minh triết chẳng hề xa Chìm sâu đáy biển, một mai họ vươn lên Tình nhân không còn nhưng tình yêu vẫn không mòn; Và cái chết không thể nào thống trị. . Và cái chết không thể nào thống trị. Dưới…

Leave a Comment

Để tôi nói cho các ông nghe về lòng yêu nước

Tôi chỉ muốn nói về chuyện hôm nay đội tuyển Việt Nam thắng Syria, tiến vào vòng bán kết Asiad 2018 thôi các ông ạ. Chồng tôi lại chở tôi đi bão. Lần này chúng tôi đã rút kinh nghiệm, mang theo một bịch khẩu trang y tế và ghé qua FamilyMart mua hẳn chai nước to. Nói thật với các ông là tôi cực kỳ khó chịu với tiếng ồn. Đời tôi chắc đi club bar biếc gì đấy đếm không quá hai bàn tay. Nhưng đi bão thì khác. Lần đầu tôi đi là hồi đầu năm, lúc các…

Leave a Comment

(Bắt đầu) tạm biệt 2017 lấp lánh của tôi

Ngày 01 tháng 12 năm 2017 Cách đây vài năm trở về trước, tôi vẫn có thói quen viết thư đầu năm, tức là khai bút vào Tết ta. Bây giờ thì không còn như thế nữa. Tối hôm nay trong lúc đang chạy xe qua những con đường rộng rãi và đầy bụi của Sài Gòn, tôi nghĩ mình nên viết một lá thư cuối năm. Tôi tự hỏi vì đâu lại có sự thay đổi như thế? Có lẽ khi trẻ hơn, chúng ta đi qua một năm cũng thênh thang hơn. Chúng ta lao vào năm mới…

Leave a Comment

Vì đời đẹp quá không biết làm sao

Gần đây có người anh em hỏi vì sao dạo này không viết nữa. Tôi nhìn sâu vào mắt người anh em và trả lời, “Vì không có khả năng.” Câu trả lời ngắn là vậy. Câu trả lời dài là vì dạo này tôi thấy đời vui quá. Dạo này nghĩa là tầm hơn một năm đổ lại đây. Trong một năm ấy tuy có lúc lên, có lúc xuống, có lúc sợ hãi, hoang mang, mệt mỏi; nhưng tựu chung lại chưa bao giờ nghĩ rằng đời là không vui. Việc ấy cũng ảnh hưởng đến chuyện viết. Trí…

Leave a Comment

với tay không chạm thấy gì

Có những lúc tôi nhớ ngày xưa đến độ tôi mở một bài hát (chẳng hạn như bài Trái Đất Tròn của Hải Bột), nằm dài ra một mặt phẳng nào đấy, nhắm mắt lại và nghĩ giá như không khí này, giai điệu này có thể trở thành một chiếc gối êm như bông đặt lên mặt mình. Cứ đặt như thế và tôi ra đi nhẹ nhàng như thiếu nữ trong bài If I Die Young. Khi mở mắt ra thì mình đã chuyển thế, tái sinh thành mình của năm 16 tuổi, áo dài xanh chạy giữa…

Leave a Comment

Con Đường Bỏ Lại | The Road Not Taken – Robert Frost

Cuối cùng tôi cũng quyết định dịch hoàn chỉnh bài thơ này của Robert Frost. Tôi đã muốn làm từ lâu, ít nhất là từ đầu năm ngoái. Đợi đến bây giờ bản dịch vẫn dở như vậy, không đạt được cái thần của tác giả. Nhưng tôi chẳng muốn chờ thêm nữa.

Leave a Comment

On This Side Where Everything Will Go On

There are tons of emotional meaningful content on the Internet, but video clips of someone convincing another person not to suicide always get me. That kind of clips contains a lot of things that are beyond my knowledge and emotion. I majored in Public Relations – a critical part of my career is to pursue people to do something. Sometimes you have to negotiate to pursue. And most of the times, to negotiate means to compromise. Yet in what way can one person compromise with another person being on the edge of a suicide? It’s truly a win-lose but very delicate…

Leave a Comment

Of Late I Think Of My Folk

Some days ago, I texted the guy who hosted my blog for free and asked how he has been doing. He went back to Vietnam 4 months ago after maybe nearly 10 years living in the United States. He is one of a very few people I respect in Texas. While almost everyone will tell you how dumb you are when you date an abroad student (just like you) or you should get some fake marriage because that’s what a good child is supposed to do so you can pay your parents’ investment back, he simply told me to just do whatever makes me happy.

Leave a Comment

Đưa Mẹ đi chơi

Lần thứ hai mẹ và Măng bay từ Mỹ về Việt Nam, nhưng lần này Nấm không đưa mẹ ra sân bay được. Nấm tự nghĩ rồi tự an ủi, mấy ngày vừa rồi đi chơi cũng đã đưa được Mẹ và Măng đến bao nhiêu chỗ hay ho, nếu không phải là Nấm thì chắc khó làm được. Nghĩ là vậy thôi nhưng vẫn buồn, buồn vì ngần này tuổi rồi mà gia đình đi chơi vẫn không phụ được đồng nào.

3 Comments
Back To Top