Skip to content →

Category: Nhật Ký

Đối thoại

– Em đang làm gì vậy Rio?

– Em đang nghĩ.

– Về cái gì?

– Về chuyện vì sao em không nghĩ được cái gì ra hồn cả.

– Còn trẻ mà.

– Vậy khi nào mới đủ già?

– Không biết.

– Em cũng không biết.

– Vậy hãy nghĩ về nó đi: khi nào sẽ già?

– Không. Em phải nghĩ cho xong chuyện tại sao em không nghĩ được cái gì ra hồn trước đã.

– Ừ, tùy em.

Leave a Comment

Trẻ quá

Từ sáng đến giờ cứ thấy mình đang lẩm nhẩm bài “Mùa xuân trên đỉnh bình yên” của Từ Công Phụng

“Hãy ôm trọn, ôm trọn tuổi Xuân

Có một lần vui thôi em đừng cho chết hương tình ngọt ngào.”

Mình không nhớ lần đầu tiên được nghe Mùa xuân trên đỉnh bình yên là khi nào, chỉ biết chắc chắn là sau sinh nhật 20. Hoặc có thể là đã nghe trước đó, nhưng đến khi những ngày 20 trôi qua mới hiểu được phần nào.

Hôm nay thấy mình đang thư thả hát bài này.

Lúc nãy tìm coi ranking của các trường mới biết là ngành học phổ biến nhất ở UT Austin là Communication, Journalism, Social Studies… Tự dưng thấy tiếc, tiếc kinh khủng.

Chắc hẹn Master. Ngày còn dài.

4 Comments

Lady Greensleeves

(“My Sweet Rose” – John William Waterhouse)

Hương đang tập bài Greensleeves, mà bài đó thì buồn kinh khủng. Nó làm mình nhớ hồi nhỏ. Hồi nhỏ mình không có ai chơi, đi học về chỉ ru rú trong nhà đọc sách, mẹ bật nhạc gì thì nghe nhạc đó. Và mình rất thích Greensleeves. Lúc nhỏ chắc thích vì nó êm đềm, giai điệu mềm mại của một dải lụa xanh ngắt mát rượi uốn quanh người. Lớn lên vẫn thích, chắc vì lúc nhỏ đã thích.

Greensleeves buồn. Giang hồ đồn rằng bài hát do vua Henry VIII vì đau khổ sau khi bị công nương Anne Boleyn từ chối mà cảm tác nên. Mặc dù một vài ông nhạc sĩ huyên náo thì khăng khăng phủ nhận, bảo rằng phong cách Ý Đại Lợi trong bài mãi sau khi ông vua si tình kia chết mới được cập nhật vào Anh quốc. Thiệt là mệt.

Đã nói, Greensleeves buồn. Lý luận khoa học cho lắm mà làm gì, cứ để một bài tình ca buồn là do một ông vua si tình viết nên, vậy thôi.

Leave a Comment

Khi ta trẻ, ta là tất cả có thể.

 

Có một buổi chiều nắng đẹp chín vàng, tôi, Zi, và Oanh ngồi ngoài bờ hồ White Rock. Trí tưởng tượng phong phú của chúng tôi bắt đầu đùa giỡn, rằng dãy nhà biệt thự cả triệu đô la ven hồ chỉ là restroom của Oanh; rằng sau này, tôi sẽ có một anh chồng là họa sĩ nổi tiếng, chồng Zi sẽ là thương nhân nổi tiếng (vì tôi cảm giác phải đại gia mới chịu đựng nổi kiểu quản lý tiền bạc của nó), còn chồng Oanh sẽ là chính trị gia nổi tiếng.

Leave a Comment

My very first prospectus about Romanticism in Li Po’s Poetry

Well, it’s like I’m bragging about some piece of academic shit I’ve done. And yes, I’m bragging, yes, it’s academic – prospectus for my paper, yes, I’ve done it within 4 hours moaning silently after working at the restaurant.

Such a long time I haven’t written things like this, either in English or Vietnamese. It reminds me of the time in high school when I and my buddies in the team dig in the library and enjoyed all priorities “student in the team” was granted.

So, just wanna show it here. Feel free to comment about my mistakes.

Romanticism in Li Po’s Poetry

Li Po is supposed to be the most famous poet not only in the ancient China but also in the modern time for the area of South Asia. His poets have the strength over time and cultures, which has been proved by the number of his poems translated to various languages, as well as articles and books about him written by Western scholars. There are several elements which explain the intercultural popularity of his writings. One of them is the spirit’s presence of Romanticism, which is a literary movement in Western Europe during 17th century, in poems composed by Li Po, an ancient Chinese poet in 8th century.

Leave a Comment

“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ…”

Quân ôm chai beer, nhìn ra sông. Đêm nay rằm, người ta lại thả hoa đăng. Ánh đèn nhấp nháy trôi theo con nước, đẹp không chịu nổi. -Khi nào chị quay lại Mỹ hả? – Nhi hỏi -Tháng sau em à…tháng 3… – Quân trả lời, hớp thêm 1 ngụm beer nữa. Nó thiệt tình không muốn nhắc đến lúc nó phải rời khỏi nơi này chút nào -Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu… -Xuôi về Dương Châu mùa hoa khói tháng ba. -Thơ của ai em quên rồi nhỉ? Tự dưng câu đó bật ra khỏi đầu…

Leave a Comment

Đêm trước tuổi 20

(Zi Nguyen)

Tháng 01, năm 2011 – trước sinh nhật 20 tuổi một mình. Ở Washington, U.S.

Tôi không nhớ ngày tôi đi xa, Đà Nẵng như thế nào.

Hoàn toàn không nhớ.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày bé Amizu của tôi vào Huế học, bắt đầu cuộc sống sinh viên, lần đầu tiên xa nhà, Đà Nẵng đổ mưa. Cơn mưa kèm sấm chớp, hoàn toàn không hề dự báo trước. Trời cứ mưa điên cuồng, như thể bão tố cuồng phong như thế, trong 1 tiếng đồng hồ. Tưởng đã không thể gặp con bé để có một bữa cafe chia tay…

Nhưng ngày tôi đi, tôi không thể nhớ. Mà điều đó nghĩa là, ngày tôi đi, Đà Nẵng hoàn toàn bình thường.

Leave a Comment

Chuyện nhà Nấm

Hồi nhỏ có những lần mình tò mò, thử hình dung ba mẹ đã gặp nhau như thế nào. Mới mở mắt ra nhìn đời thì nghiễm nhiên đã thấy hai người, một mập mập đen đen, một trắng trắng xanh xao gầy gầy ở bên cạnh nhau. Đã nói lúc nhỏ nhìn đời tròn tròn, mình cứ nghĩ rằng ba và mẹ, hẳn từ lúc sinh ra cũng đã ở cạnh nhau như thế. Sau này lớn hơn một chút mới hiểu ra, có những năm tháng ba không biết mẹ là ai, và mẹ không biết có ba…

Leave a Comment

Đồ ăn, những người ăn, và tôi

Lúc này đây, tôi lại ngồi bên cửa sổ thật to trong thư viện, để nắng xoi vào mặt và cơn buồn ngủ đè nặng lên mí mắt. Đúng ra tôi nên đi ngủ, hoặc học bài, hoặc làm thứ gì đó khác hơn là viết ra những con chữ lê thê dài dòng vô nghĩa.

Cách đây không lâu tôi phải viết một bài giới thiệu bản thân. Tôi viết vài dòng ngắn ngủi gọi là cho có chữ có nghĩa có tên có tuổi. Giới thiệu bản thân? Tự dưng tôi thấy tức cười, vừa tức vừa muốn cười. Tôi có thể viết tràng giang đại hải, lê thê dài dòng về đủ thứ trên đời; đôi khi còn trở nên hô hào hoặc nói quá; nhưng khi bản thân trở thành đề tài, tôi lại chẳng biết viết gì. Có thể vì tôi cũng chẳng là gì. Hoặc ngược lại, bao nhiêu từ định nghĩa cho vừa một con người?

Leave a Comment

Mình đang viết cái gì vậy?

Thôi, mình hứa viết xong cái này rồi mình sẽ làm người tử tế, ngồi nuốt cho hết cái bibliography, essay với cả còn thời gian thì giải quyết nốt môn Hóa. Hôm nọ ngồi nhắm mắt nhớ, thấy đời mình là những chuyến xe… à không, nhầm, đạo nhầm lời nhạc của cụ Trịnh rồi. Thiệt ra là nhớ lại một vài khoảnh khắc từng trải qua, đẹp quá nên tự hào đời mình cũng không thua gì một cuốn phim mà các bạn cứ hà rầm chộp ảnh màn hình post lên mạng. Tự hào quá sém nữa…

4 Comments
Back To Top