Quân ôm chai beer, nhìn ra sông. Đêm nay rằm, người ta lại thả hoa đăng. Ánh đèn nhấp nháy trôi theo con nước, đẹp không chịu nổi.
-Khi nào chị quay lại Mỹ hả? – Nhi hỏi
-Tháng sau em à…tháng 3… – Quân trả lời, hớp thêm 1 ngụm beer nữa. Nó thiệt tình không muốn nhắc đến lúc nó phải rời khỏi nơi này chút nào
-Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu…
-Xuôi về Dương Châu mùa hoa khói tháng ba.
-Thơ của ai em quên rồi nhỉ? Tự dưng câu đó bật ra khỏi đầu à…
-Lý Bạch, bài Hoàng hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng.
Nhi gật gù.
-À, nhớ rồi. Giờ em là Lý Bạch, chị là Mạnh Hạo Nhiên.
Quân cười khẽ. Kiểu nói chuyện của hai đứa con gái học Văn là vậy đó. Sến chịu không được. Gió từ sông thổi lên hơi lạnh. Men beer không đủ ấm. Quân muốn khóc. Nó nghe tiếng Nhi nói:
-Chỉ tiếc ở đây không có lầu Hoàng hạc.
Quân dốc cạn chai beer vào miệng, rồi bật cười. Nó đưa mắt ra nhìn phía xa xa, hướng về cây cầu sáng rực rỡ bắc ngang qua dòng sông..
-Cầu sông Hàn chẳng lẽ không hơn được Hoàng hạc lâu sao?
Comments