(Zi Nguyen)
Buổi chiều trời nắng vàng rực, vàng óng ả, vàng mượt mà, thế mà lạnh đến 37 độ. Sáng ra có một lớp tuyết mỏng phủ trên kính xe, sau một đêm dài gió rú rít ngoài cửa. Mùa đông về rồi.
Hot chocolate hương bạc hà ở America’s Best Coffee là một điều kỳ diệu. Lại được cả chỗ ngồi yêu thích, ghế sofa nệm lún êm xèo, bàn gỗ nâu đánh verni bóng loáng, và lửa trong lò sưởi là lửa thật. Hơi ấm của lửa là thật. Hơn một năm ở Washington đã dạy cho mình cách phân biệt hơi ấm của lửa thật và của lửa điện. Một làn khói mỏng giữa những ngẫu hứng bập bùng của tự nhiên và những sắp xếp chỉn chu của con người.
Spotify chơi theo radio chủ đề Christmas. Có một vài bài hát bedtime mình thích. Réo rắt vào tai mình là những dòng màu đỏ xanh trắng lấp lánh neon, ngọt lịm mùi hot chocolate và bạc hà the mát. Hôm nay vẫn không gặp Chris, có lẽ anh đã nghỉ việc. Nhưng chị bé barista của hôm nay cũng dễ thương vậy. Chị ấy cho mình xem một tấm ảnh chụp tuyết vừa mới sáng nay. Và chị ấy hỏi mình về Washington. Mình trả lời, “It sucks in all the way, at least for me.” Texas đáng yêu quá, cái cách Texas mix ngọt xợt giữa nắng vàng rực và lạnh ngọt. Texas đáng yêu theo mọi kiểu.
Leave a Comment