Skip to content →

Category: Viet

Những bông hoa lysta

(Painting: Clap)

Đó là câu chuyện về Lucy, một cô gái tóc đỏ mặt đầy tàn nhang sống trong ngôi làng Greenville. Ngôi làng đậu cheo leo dưới chân ngọn núi Blue Moon. Người ta truyền tai nhau rằng rải rác đâu đó khắp triền núi Blue Moon có những bông hoa lysta màu bạc nở quanh năm. Lúc này một cụm ở phía Đông. Lúc khác lại một đóa ở phía Tây. Người ta cũng nói ai hái được lysta vào những đêm trước ngày trăng tròn, kẻ đó sẽ được ban cho một điều ước.

Thế nhưng chẳng ai biết hoa lysta mọc ở đâu. Nó có thể mọc ở đây, ở kia, ở mọi nơi. Loài hoa đó không hương, lũ chó chẳng bao giờ đánh hơi được. Thế nhưng những kẻ từng một lần chạm vào hoa lysta lại bảo loài hoa đó có hương, nhưng hương thơm thế nào thì chịu. Từ người tinh tế nhất đến kẻ thô lậu nhất đều không hiểu được hương thơm của lysta.

Nếu bạn đang thắc mắc vì sao có những người tìm được hoa lysta, thì đây, câu trả lời là Lucy. Cô gái nghèo sống trong căn chòi cuối làng, mái tóc đỏ rối tung, khuôn mặt đầy tàn nhang và chỉ có duy nhất 2 chiếc váy mặc qua ngày. Cô ấy biết lysta sẽ mọc ở đâu, và cô ấy chưa bao giờ giấu điều đó. Cứ đầu mỗi kỳ trăng, kẻ đầu tiên đặt một gàu nước giếng trước cửa căn chòi của Lucy sẽ được cô tiết lộ vị trí hoa lysta. Cô chỉ từ chối những người đã từng một lần hái được loài hoa đó. “Các anh à, một bông lysta là đủ cho một người rồi.”

Không biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên, bao nhiêu thương gia đã thành công, bao nhiêu đứa trẻ đã khỏi bệnh từ những lời của Lucy. Thế nhưng Lucy vẫn nghèo, cô vẫn xấu xí và chỉ có 2 chiếc váy để mặc quanh năm.

Một ngày nọ, cô nhận được lời cầu hôn từ chàng trai danh giá nhất của vùng: tử tước Vincent. Anh chàng tóc vàng như nắng bình minh, mắt xanh như mặt biển, và nụ cười là từ ánh trăng đọng lại mà thành. Chỉ có tâm hồn anh ta u tối như những cánh rừng đêm trải dài quanh Blue Moon.

Leave a Comment

Tự dưng nổi hứng nghe lại Hòn vọng phu, thế là nhớ papa.

sao mình chả nghe nổi bài “Hòn vọng phu” của Unlimited hát nhỉ 😐 thấy các bạn “rockfan” có vẻ tung hô lắm mà hình như Viết Thanh hát nhanh quá, lại thiếu độ trầm nên bài hát mất hẳn tính bi hùng của nó tự dưng nhớ ba quá, hồi nhỏ tại ba ghiền mà thuộc bài này luôn 🙁 ba đi công tác, mẹ ở nhà cứ bật bài này. nhớ cả thời gian ba “đầu độc” tuổi thơ mình bằng nhạc Hoàng Oanh. Tình hình là vì thế nên mãi đến năm lớp 7, giác ngộ ánh…

Leave a Comment

A March love. A November pathos

Nguyên bấm nút, hai khung cửa sổ trên xe từ từ hạ xuống, cả cửa sổ trên nóc cũng mở toang. Những cơn gió buổi chiều được thể lùa mạnh vào trong, hất tung mớ tóc rối, cuộn xoắn từng mẩu âm thanh từ bài nhạc của Bee Gees. Não Nguyên bây giờ rỗng như bao rác ngay sau ngày đổ rác hằng tuần. Gió được thể len lỏi vào, đè lên từng khoanh neuron, áp lên thành vỏ não một thôi thúc mơ hồ. Cô muốn làm gì đó, nhưng không rõ là làm gì. Như mọi khi.

Photo by Zi Nguyen

Nguyên đạp mạnh chân gas. Chiếc Accord limited edition 2 cửa móp một bên thân không có tiền sửa vụt nhanh hơn. 50. 55. 60. 65. Rồi cô chợt nhớ ra giới hạn tốc độ trên đường Green Oaks là 45 miles. Cô thả lỏng chân gas một chút, bấc giác cười nhẹ. Tiếng cười thở hắt ra một hơi ngắn.

Buổi chiều hôm nay nắng trong vắt như đôi mắt của một đứa trẻ, gió mạnh vờn vã trên những cành cây cao nhất, thổi rạp những tia nắng đang xuyên qua những tầng mây dày xốp ú hụ. Nguyên rẽ vào một công viên bên đường, đậu vào slot quen thuộc. Từ đây có thể nhìn thẳng ra những chiếc xích đu, cầu trượt xanh đỏ; nhìn thấy những đứa trẻ và cha mẹ của chúng, nhìn thấy những người chạy bộ và những chú chó tung tăng theo chủ, những vạt hoa vàng li ti như nắng đọng trên thân xanh mướt. Cô có thể thấy rất nhiều thứ từ góc nhìn này. Tiếng nhạc iPod xóa mờ mọi âm thanh xung quanh, chỉ còn tiếng gió ầm ào len lỏi vào tai Nguyên.

Cô dựa vào thành ghế mềm lún, đưa mắt lên nhìn bầu trời xanh trong qua khung cửa sổ bé tí tẹo. Thiếu một thứ gì đó. Và cô biết mình thiếu gì. Đưa tay tìm trong ngăn đựng CD đầy rác, cô tìm thấy chiếc hộp quẹt và hộp thuốc Marl đỏ còn sót vài điếu.

Gió, công viên, nắng, nhạc (của những năm 80), Marl đỏ, những con người xa lạ và dễ thương đang chơi đùa, mọi thứ nơi này thật yên bình, như thể trăm năm chộn rộn đọng lại trong vài phút, để rồi cháy tàn theo đầu ngọn thuốc đỏ lửa.

Bee Gees thật tuyệt vời, thằng Mèo Mù nói đúng. “They suck you in and make you sad like hell.” Đó là những gì thằng Mèo Mù đã nói với Nguyên. Những bài hát của Bee Gees không buồn, chính vì thế nên nó làm người nghe thấy buồn. Nỗi buồn ngây ngất vì những niềm vui đã đi lạc từ rất lâu, có lẽ từ một ngày đầu tháng Năm xưa cũ nào đó.

Leave a Comment

Thư gởi tình yêu.

“Deeply I love only life.”

-Nietzsche-

1. Viết gởi em, Cuộc Sống.

Ơi này cuộc sống nhỏ xinh đang ôm ấp tôi, em có biết là em đáng ghét đến thế nào không? Em để tôi ngày ngày gào thét tôi yêu em, em đẹp xinh, em đáng yêu; em bắt tôi phải mở miệng cười tươi mỗi sáng, quét nhà trong cảm hứng đang đưa từng bé hạt bụi về với mẹ đất trên chuyến xe thùng rác mỗi chiều; thế mà tôi đợi mãi vẫn không thấy em ban cho tôi một nụ cười dù là thoáng nhẹ nhất. Là sao? LÀ SAO? Sao em khó tính quá vậy? Đến khi nào tôi mới chứng minh được tình yêu tôi dành cho em, để rồi em kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy lội xám xịt đang bám đặc quánh quanh tôi hử?

Leave a Comment

Mẹ, con hứa.

Mẹ à, Con xin lỗi vì những gì con đã làm, đang làm, và sẽ làm. Và con cũng biết, điều duy nhất có thể chuộc lỗi được, là con sẽ cố gắng sống hạnh phúc, thật hạnh phúc.

Leave a Comment

Đức Phật

Mình đến là mất bình tĩnh với kiểu tu của nhà mình. “Lúc đọc chú Đại bi thì quỳ hay ngồi?”, “Chuỗi hột có 18 hột, kết ở “bệnh” trong sinh lão bệnh tử thì có sao không?”, “Tiền này là để cúng xây chùa, mà chùa nào nghèo hơn? Thôi cho chùa trong quê đi, chứ chùa thành phố giàu lắm”, … Định cằn nhằn thêm một đoạn nữa, nhưng thôi vậy. Đức Phật à, ngài có cô đơn không? Ở trên đỉnh cao kia và chẳng có lấy một người hiểu mình, chỉ có 1 đám chộn rộn…

Leave a Comment

Mơ 2 (lần này là mơ thật)

ngủ có tí tẹo mà mơ thấy mình vô 1 cái nhà cao tầng, kiểu công trình đang xây dựng nửa chừng, có đèn sáng nhưng vẫn hoang tàn thế nào í. đang đi thì gặp 1 người (mà thâm tâm biết rõ đó là ma.) Bạn ấy không làm gì mình cả, nên mình cũng không làm gì bạn ấy cả (dù sợ vãi.) Sau đó thì mình gặp thêm 1 vài bạn ma quỷ khác, có đứa thân thiện, có đứa lạnh lùng,… Rồi đi vòng vòng quanh khu nhà thì phát hiện ra đây là khu condo của…

Leave a Comment

Tôi đã nói với Snake, thằng bạn Thiên Bình đáng yêu của mình, “Tao đang rất là muốn mơ. Lạy trời đừng giống như chuyện với Ryan lần trước nữa. Tao chẳng muốn gần được mơ thì hoá ra phải tỉnh, tỉnh hẳn. Tỉnh đến mức chịu không nổi phải chạy vô trạm xăng mua một gói Marl đỏ, ra công viên ngắm tụi con nít trong trẻo, ngồi yên trong xe mở nhạc thiệt to, để rồi đốt thuốc mà chẳng hề buồn. Buồn nhất là ở chỗ chả có gì để mình buồn cả.” Thế là nó uh…

Leave a Comment

Nothing much.

Tôi đến là vật vã bởi sự tù túng, ngột ngạt, nông cạn, hời hợt, thiếu tri thức, thiếu tinh tế,… của tôi. Tôi ghét luôn cả việc thấy mình như thế, biết mình như thế, không làm gì khác được, mà vẫn yêu mình nhiều như thế.

Leave a Comment

Với nắng, nhậu ở White Rock Lake

Tôi, dĩ nhiên, tin vào những gì không thể nói nên lời. Nhưng dạo này, à không, hôm nay; tôi còn tin hơn vào những gì có thể nói thành lời. Lâu lắm rồi tôi mới vui và vui như thế, ngón tay mới thơm những mùi hương dễ thương như thế. Lâu lắm rồi tôi mới không nở nụ cười nhạt và nói những câu chuyện nhạt. Lúc ngồi bên bờ hồ White Rock Lake với Zi và bé Oanh, (chúng) tôi lại lên cơn nói về những thứ đại loại như… … tụi mình chỉ có 1 cuộc…

Leave a Comment
Back To Top