(Painting: Clap)
Đó là câu chuyện về Lucy, một cô gái tóc đỏ mặt đầy tàn nhang sống trong ngôi làng Greenville. Ngôi làng đậu cheo leo dưới chân ngọn núi Blue Moon. Người ta truyền tai nhau rằng rải rác đâu đó khắp triền núi Blue Moon có những bông hoa lysta màu bạc nở quanh năm. Lúc này một cụm ở phía Đông. Lúc khác lại một đóa ở phía Tây. Người ta cũng nói ai hái được lysta vào những đêm trước ngày trăng tròn, kẻ đó sẽ được ban cho một điều ước.
Thế nhưng chẳng ai biết hoa lysta mọc ở đâu. Nó có thể mọc ở đây, ở kia, ở mọi nơi. Loài hoa đó không hương, lũ chó chẳng bao giờ đánh hơi được. Thế nhưng những kẻ từng một lần chạm vào hoa lysta lại bảo loài hoa đó có hương, nhưng hương thơm thế nào thì chịu. Từ người tinh tế nhất đến kẻ thô lậu nhất đều không hiểu được hương thơm của lysta.
Nếu bạn đang thắc mắc vì sao có những người tìm được hoa lysta, thì đây, câu trả lời là Lucy. Cô gái nghèo sống trong căn chòi cuối làng, mái tóc đỏ rối tung, khuôn mặt đầy tàn nhang và chỉ có duy nhất 2 chiếc váy mặc qua ngày. Cô ấy biết lysta sẽ mọc ở đâu, và cô ấy chưa bao giờ giấu điều đó. Cứ đầu mỗi kỳ trăng, kẻ đầu tiên đặt một gàu nước giếng trước cửa căn chòi của Lucy sẽ được cô tiết lộ vị trí hoa lysta. Cô chỉ từ chối những người đã từng một lần hái được loài hoa đó. “Các anh à, một bông lysta là đủ cho một người rồi.”
Không biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên, bao nhiêu thương gia đã thành công, bao nhiêu đứa trẻ đã khỏi bệnh từ những lời của Lucy. Thế nhưng Lucy vẫn nghèo, cô vẫn xấu xí và chỉ có 2 chiếc váy để mặc quanh năm.
Một ngày nọ, cô nhận được lời cầu hôn từ chàng trai danh giá nhất của vùng: tử tước Vincent. Anh chàng tóc vàng như nắng bình minh, mắt xanh như mặt biển, và nụ cười là từ ánh trăng đọng lại mà thành. Chỉ có tâm hồn anh ta u tối như những cánh rừng đêm trải dài quanh Blue Moon.
“Vincent, anh có thể có tôi một đời. Nhưng vị trí của hoa lysta, anh chỉ có một lần thôi.” – Lucy trả lời trong lúc giặt chiếc váy còn lại.
Vincent ngay lập tức leo lên con ngựa xám và phóng đi, cơn gió lạnh thổi vọng lại lời cay nghiệt, “Con tóc đỏ xấu xí.”
Lại một ngày khác, cơn gió mang đến một anh chàng từ miền xa xôi nào đó. Tên của anh là Brandon, và anh đang trên đường về nhà sau thời gian trong quân đội của nhà vua. Tại quán rượu làng Greenville, anh nghe kể truyền thuyết về loài hoa lysta và cô gái Lucy tóc đỏ mặt tàn nhang.
Brandon hỏi mọi người và tìm đường đến nhà Lucy.
“Anh đến không đúng lúc rồi. Chỉ có ngày đầu kỳ trăng tôi mới biết vị trí của hoa lysta.” – Lucy không chào anh mà nói ngay như vậy.
“Này cô à, cô còn chưa chào tôi đến một tiếng.” – Brandon nói
“Ồ…”
Lucy có vẻ ngạc nhiên.
“…nghe giọng anh có vẻ không phải là người làng này.” – cô nói tiếp – “Chắc anh không biết, nhưng vào ngày thường tôi không cảm được hoa lysta. Nếu anh đợi được đến ngày đầu kỳ trăng sắp tới, thì hãy chuẩn bị một gàu nước giếng…”
“Cô bị điên à? Huyên thuyên cái gì thế?” – tự dưng Brandon thấy khó chịu – “Tôi có nói gì đến hoa lysta với chả cỏ gà đâu.”
“Thế anh đến tìm tôi có chuyện gì?” – Lucy tròn mắt, lần này cô ngạc nhiên thật.
“Không lẽ trước giờ chưa có ai tìm cô vì chuyện gì khác hơn là hoa lysta sao?” – cô ta cứ như bị ám ảnh bởi hoa lysta vậy, Brandon nghĩ.
“Ừ. Chưa có ai cả.”
Lucy trả lời. Không vui cũng chẳng buồn. Dường như cô xem đó là điều hiển nhiên vậy. Người ta chỉ đến gặp cô vào ngày đầu kỳ trăng vì hoa lysta, ngoài ra chẳng vì gì khác. Người duy nhất đến nhà cô vào ngày thường là Vincent, mà anh cũng chỉ đến một lần duy nhất.
Tối hôm đó Brandon ở lại căn chòi của Lucy.
***
Sáng hôm sau, khi tháo dây buộc ngựa cho anh, Lucy hỏi:
“Anh thực sự không muốn tìm hoa lysta à?”
Brandon vuốt nhẹ mái tóc đỏ hoe của Lucy.
“Em muốn giữ anh lại?”
“Không, em đang hỏi về hoa lysta.”
Tự dưng Brandon thấy thất vọng ghê gớm. Nỗi thất vọng không biết nên nhắm vào ai hay vì điều gì, chỉ như một thoáng nhói lên ở phần ngực bên trái. Lucy thực sự không muốn giữ anh lại hay sao?
Anh cúi xuống nhìn vào đôi mắt màu tro của cô, hai cánh tay anh ôm cô thật chặt.
“Vì sao em không tự mình lên trên đó, và tìm một điều ước cho em?”
Lucy mỉm cười nhìn anh, nụ cười long lanh ánh nắng, hay nước mắt.
“Vậy thì ai sẽ nói cho mọi người nơi để tìm điều ước của họ.”
Brandon chợt hiểu ra. Hiểu một điều gì đó anh không thể cắt nghĩa được. Anh chỉ biết là Lucy sẽ ở lại đây, chân núi Blue Moon, mãi mãi. Và mỗi ngày đầu kỳ trăng sẽ có những kẻ chen chúc đến nhà cô, ráng đặt gầu nước giếng sớm nhất để được nghe cô nói về vị trí của hoa lysta.
Còn anh, anh sẽ lên ngựa và trở về nhà. Nhà anh ở xa nơi này lắm. Anh sẽ gặp lại cha mẹ, hai đứa em dễ thương và tất cả những người khác. Anh sẽ ngồi ở ghế chính giữa trong bữa tiệc chào mừng anh về. Lửa trại sẽ sáng suốt đêm.
Brandon hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lucy. Nụ hôn cuối cùng. Cô gái tóc đỏ và mớ hoa lysta của cô sẽ tàn như tro của ngọn lửa trong tâm trí anh.Anh biết chắc như vậy. Và anh hiểu là cô cũng biết. Nụ hôn cuối cùng tan nhanh theo cơn gió trên đường.
***
Nói nhảm
Rio: Tôi cũng chả hiểu vì sao nửa đêm câu chuyện này lại đến với tôi, vì trước đó tôi chẳng định viết lách gì cả.
Hôm nay tôi mệt kinh khủng. Đầu tiên là cảm giác mọi thứ đều đóng kín. Nhạc ko vào tai, đồ ăn ko có vị, đầu nặng như bị bọc nylon. Chỉ đến lúc ngủ ngoài công viên, nghe được tí tẹo tiếng chim hót, tôi mới thấy thần kinh được mở ra một chút.
Rồi sau đó tôi nhìn lũ trẻ chơi cầu trượt, té ngã, chạy tung tăng… Tôi cười quá trời.
Trời hôm nay nhiều mây, nhưng không mưa nổi.
Tôi tin chắc là Lucy sẽ nhớ Brandon cả đời. Và cô cũng biết rằng anh tìm đến nhà cô thật ra cũng chỉ bởi hoa lysta
Nhưng cô gái ngốc ấy, cô ấy chỉ cười thôi.
Reblogged this on Mây Trắng and commented:
“Vậy thì ai sẽ nói cho mọi người nơi để tìm điều ước của họ.”
Hôm nay mình khá ổn, đọc xong câu chuyện càng tin rằng dù mọi chuyện có như thế nào thì mình vẫn sẽ ổn thôi 🙂
Reblogged this on Luna's blog and commented:
Luna’s note:
Vậy… có phải Brandon cũng tìm đến Lucy chỉ vì hoa lysta?
Em rất thích những bài chị viết, tình cờ biết được chị qua cuộc vận động viết về niềm Tin của anh Bút Chì. Em có thói quen đọc bài và ít comment lắm :D.
Có điều em thắc mắc là tại sao Lucy nghĩ rằng Brandon đến nhà cô thật ra cũng chỉ bởi hoa lysta? “Người duy nhất đến nhà cô vào ngày thường là Vincent, mà anh cũng chỉ đến một lần duy nhất” phải chăng cô đang lo sợ một điều gì đó trong hình ảnh Brando, gợi nhắc cô nhớ đến gã Vincent đáng ghét kia?
Và có phải do tất cả mọi người đều đến gặp cô vì hoa lysta nên cô nghĩ cô phải có nhiệm vụ ở đây nói cho mn biết nơi để tìm điều ước của họ? Để rồi cô không tự mình tìm kiếm ước mơ cho riêng mình? Em nghĩ trong sâu thẩm mỗi con người ai cũng khao khát một ước mơ. Dạo gần đây, em đang xem bộ phim Bộ Bộ Kinh Tâm. Em hay nghe người ta bảo “thân bất do kỷ”, ý chỉ một việc gì khôg được như ý mình do hoàn cảnh đẩy đưa….không lễ Lucy cũng vì “thân bất do kỷ” ư??? Và Brandon cũng thật đáng trách. Em thấy anh ta có thể lựa chọn ở bên Lucy nhưng anh ấy lại không hề làm thế…….:|
Lucy thật đáng thương T.T