Skip to content →

Category: Nhật Ký

Good girls go to heaven. Bad girls go everywhere.

(Zi Nguyen) Đây là một bài tâm sự cá nhân, không phải bài viết. Tôi viết cho những cô bạn dễ thương của tôi, không phải cho thiên hạ 🙂 1. Tôi nhớ một lần, ở quầy bar trong nhà một người bạn, lần đầu tiên tôi uống Sex on the Beach. Đứa thô lậu như tôi cũng chẳng kén chọn gì với cocktail; chỉ nhấp môi lấy vị cho biết là chính. Nhưng giữa tiếng nhạc của Queen, bài Bohemian Rhapsody thì phải, tôi vẫn còn nhớ bạn dặn tôi một câu ghi lòng tạc dạ: “Become bitchy, then…

Leave a Comment

Chuyện cái rún.

Nếu người ta đi từ cõi mộng về cõi thực, người ta sẽ thấy thứ gì trước tiên?

Người ta sẽ thấy cái lỗ rún của mình trước tiên.

Tôi thấy ngày thường ít ai nhìn lỗ rún của mình. Người ta soi mặt, xoa tay chân, nắn bóp ngực, tô môi đánh mắt, cạo lông nách. Người ta không mấy khi ghé mắt xuống nhìn cái điểm ở giữa, vì người ta nghĩ ở đó chẳng có gì để nhìn. Xuống một chút, lên một chút, nhiều thứ vui hơn.

Cái vết sẹo đó đánh dấu người ta chào đời, mất đi một trong những kết nối hiện hình mà (vẫn) quan trọng nhất trong cuộc đời mình – kết nối dinh dưỡng với Mẹ. Ông trời đánh dấu mất mát đau thương đó bằng một vết sẹo mãi mãi không liền da. Nếu có tâm nhìn vào cái lỗ đó, có khi ta sẽ thấy lỗ đen vũ trụ, nơi mà nghe đồn ở đầu kia là một điểm khác của dòng thời gian. Quá khứ hoặc tương lai.

Leave a Comment

tối thiệt tối rồi, trời đã gần về sáng. những lúc thế này khi những thứ chộn rộn xáo động đã biến đi ngủ hết, nhường lại chút không khí ít ỏi cho màn đêm ôm ấp người ta mới kịp thở và để cho nỗi nhớ chầm chậm ứa ra… rảnh rỗi quá, nhàn nhã quá, mò vào blog Zoroscope của Hy đọc nhảm nhảm chơi về yêu đương của Bảo Bình Hiển nhiên, em gái Bảo Bình cũng cơ bản yêu cầu những ngón ảo thuật tương tự từ phía anh. Em sẽ hy vọng anh phải là…

Leave a Comment

Những đứa con 9x thành thị

Tôi thuộc lứa đầu tiên của thế hệ mà người ta gọi là 9x. Có một thời gian tôi đã chán ngán tự hỏi vì sao mình lại thuộc về thế hệ này? Tôi nghe nhạc tiền chiến, đọc tiểu thuyết kinh điển, viết văn đúng chính tả và thích đọc thơ; hẳn có một điều gì đó sai, rất sai; hoặc với tôi, hoặc với cả một tập hợp những kẻ sinh vào những năm 90. Lúc đó nhìn ra xung quanh, tôi không nghĩ 9x sẽ làm được gì, ngoài một hệ thống ngôn ngữ cải biên quái gở tật nguyền và những trò quá lố – vốn cũng do 8x “nhập khẩu” vào. Thỉnh thoảng tôi cũng đọc những tin tức kiểu 9x phát minh bóng đèn biết phát sáng khi được bật công tắc, doanh nhân 9x, 9x đạt học bổng trường danh tiếng, v.v… Nhưng bỏ qua một bên những thành tích cá nhân nhất thời và phù phiếm đó, thế hệ của chúng tôi sẽ để lại gì ngoài một lớp tro bụi, gió thổi sẽ bay?

124 Comments

Khắc khoải đợi chờ

Mẹ viết bài này khi mình 2 tuổi, ba đi làm xa. Thương mẹ lắm. ————————— Anh đã đi! Tra chìa vào ổ, chị từ từ xoay một vòng và chậm rãi kéo cánh cửa mở ra. Chị không muốn đối mặt với cái lạnh lẽo, quạnh hiu của căn nhà vốn sang nay còn đầy ắp tiếng nói, tiếng cười của anh. Trên thành ghế, chiếc áo sơ-mi của anh nằm vắt vẻo. Sáng nay, vì quýnh quáng chở anh ra ga, chị đã không kịp dọn dẹp. Rút chiếc áo, định ném vào xô đựng quần áo bẩn,…

Leave a Comment

Ngày mưa ở McDonald

Hôm nay trời mưa, mình dọn nhà xong thì chạy ra McDonald ngồi ăn. Bất chợt thấy lòng mình tự hỏi, nước Mỹ à, vì sao anh đẹp vậy? Dạo gần đây các dân biểu đang ra sức tranh cử, lái xe đi đâu cũng thấy bảng hiệu cắm đầy hình các vị chính trị gia cười nhe hàm răng trắng loá style Texas. Thấy nhiều hơn là các ông da ngăm ngăm cho đến đen thui, quần áo lùi xùi dơ bẩn, cầm hình các vị dân biểu vẫy vẫy bên vỉa hè, ý nói, “Vote cho lão này…

Leave a Comment

Chuyện tháng Năm

Tầm quãng này năm ngoái, lúc mình còn ngập ngụa trong mớ tuyết lạnh lẽo ngu ngốc ở Washington, một hôm ngồi ở thư viện, thằng Tenka gởi mình bài First of May. Nó bảo nghe đi, đứa nào nghe bài này xong cứ gọi là nhớ mối tình đầu đến điên luôn. Mình nhẩn nha click vào link nó gởi, chả nghĩ ngợi gì lắm. Dạo đó cảm xúc bị chai, nên cứ tự tin rằng chả có bài hát khỉ gió nào làm mình chông chênh hơn được. Thế mà nghe xong First of May thì mình khóc.…

Leave a Comment

Chợ

1. Một người phụ nữ tầm trung niên, khoẻ mạnh; đi với một bà cụ già tầm 60, người nhỏ thó, chân đi khập khiễng. Người phụ nữ mua 1 bao gạo 15 lbs và vài bó rau. Tôi thấy bà cụ ôm hết cả, chân lê từng bước nặng nhọc đi ra. Tôi tự an ủi mình, “Chắc người phụ nữ đang bận, lát nữa cô ta sẽ ôm bao gạo thôi mà.” Đợi mãi không thấy gì, cô ta vẫn mải mê đứng lựa mấy tờ báo. Tôi lại tự an ủi, “Lựa xong báo cô ta sẽ…

Leave a Comment

Thôi về đi, đường trần đâu có gì…

(Zi Nguyen)

Hôm nay trong lúc ngồi nghe nhạc bên cửa sổ trong thư viện, tôi đã đưa mắt nhìn ra bụi cây bên ngoài, thế là tôi phát hiện trong bụi cây tưởng chừng như tĩnh lặng đó có triệu triệu sự sống li ti li ti đang rung động dập dờn. Những chị sâu, những anh bọ, những chú bướm và những miếng lá mỏng tang, tất cả cứ râm ran lên dưới ánh mặt trời chớm hè của Texas. Thật ra tôi không nghe được gì vì lớp kính quá dày, nhưng tất cả những chộn rộn tôi nhìn thấy bằng mắt đã rung lên trong những sợi thần kinh âm thanh tế vi một cảm giác mơ hồ nào đó về những thanh âm bên kia lớp kính. Nói về nhìn, tôi cũng không phân biệt được đâu là lá, đâu là sâu bọ cánh bướm. Bọn chúng cứ nhảy cẫng lên, đan cài vào nhau theo một nhịp điệu hân hoan khoái lạc. Dập dờn, dập dờn. Thi thoảng ở đó có cả những em thỏ xám múp rụp, chẳng nơi nào trong campus bạn có thể thấy mấy ẻm, trừ cái góc tôi đang ngồi. Mấy ẻm nhảy ra, trố mắt nhìn đời dăm ba giây rồi lại nhún nhẩy đi vào. Đôi khi tôi đưa mắt nhìn theo để tìm xem tổ thỏ ở đâu, nhưng lần nào bụi cây tối om cũng nuốt chửng mấy ẻm vào trong, giống như ninja ẩn mình vào những tán lá. Có thể mấy ẻm đã tan vào lá. Hoặc có thể vì tôi đã quá tuổi để trở thành Alice dù chỉ trong ánh mắt. Càng lớn bạn càng thấy việc đuổi theo một chú thỏ là nhảm nhí, dù bạn sẵn lòng chi cả trăm đồng để săn cho được cô nàng hotgirl lớp bên cạnh. Nếu bạn không thấy việc đó nhảm nhí, thì mắt bạn cũng đã kém hơn trước nhiều, chân đã chồn và lòng đã mỏi. Những em thỏ vẫn ở trong hang thỏ, những chú sâu chị bọ vẫn ríu rít trong lá cây; chỉ có chúng ta là đi mãi không trở về.

Nhưng ngay cả đi, chúng ta cũng đi lạc.

Leave a Comment
Back To Top