Skip to content →

Category: Nhật Ký

“Words are all I have…”

… to take your hearts away  – “Words”, Bee Gees- Ngày nhỏ xíu tôi được ấp ủ bởi hai thứ: những bài hát ru của mẹ và tập truyện cổ tích Andersen. Những lời ầu ơ ví dầu con cò con vạc và những triền hoa thạch thảo tím ngát rải đến chân rặng Alpes đến giờ vẫn là những điều đẹp nhất trong trí tưởng tượng của tôi. Lớn hơn chút nữa, tôi đắm mình trong hai thứ: những bài nhạc tiền chiến Việt Nam và những cuốn tiểu thuyết kinh điển phương Tây. Tiểu thuyết kinh điển không…

3 Comments

Âm nhạc

(Tranh: Lê Thị Bích Khoa) Khác với văn chương và hội họa, mối quan hệ giữa âm nhạc và tôi không được tốt cho lắm. Tôi tự đọc sách từ năm lên 4, lớp 3 đi học vẽ, lớp 7 dù vẫn chưa biết vẽ nhưng đã đươc ngồi cùng những người bạn tâm giao, nghe họ bàn về góc sáng, bố cục, phẫu thuật cơ thể, v.v… Riêng với âm nhạc, lúc nào tôi cũng là đứa ngơ ngác, lạc lõng. Ngày nhỏ tôi không có bạn bè hàng xóm, cả ngày ngoài đi học ra chỉ loanh quanh…

Leave a Comment

những điểm bình lặng

Bao giờ cũng thế, tầm tháng ba đến tháng năm hằng năm là quãng thời gian không có gì đặc biệt xảy ra, quãng thời gian mà tôi sẽ đọc nhiều hơn là viết vì chẳng có chuyện gì để viết cả. Thời gian lúc ấy khá thảnh thơi nông nhàn, đủ để chìm trong những trang sách và nhón chút thời gian học cho kì thi cuối kỳ. (vâng, tôi thuộc kiểu người rảnh mới học, bận là khi làm những việc vô bổ khác.) Lạ một điều, khi nhớ về năm trước, tôi lại hay nhớ quãng ấy…

4 Comments

Người ta đã gặp nhau như thế nào?

(Ảnh: Zi Nguyen) Viết ngắn vài dòng thôi nhé, vì dạo này bận chăm chút cho “Get Lost. Be Found.” Hôm nay mình tìm được Facebook của cô giáo dạy thêm mình cấp I, người đã luyện cho mình vào Nguyễn Khuyến, nhờ có thế mình mới được vào Lê Quý Đôn, mới “bá đạo” như hôm nay. Có thế thôi mà lại làm mình nghĩ về một chuyện, rằng trong đời này, con người ta gặp nhau như thế nào. Chuyện ấy lâu lâu mình lại nghĩ một lần, thường là những khi một ánh nháng lên nào đó…

Leave a Comment

Chiều xanh ngọc trong vắt

(Và còn tranh nào tôi có thể dùng cho bài viết này nếu không phải tranh của Pascal Campion.) Tôi về nhà để đón một tin sét đánh: tối nay không có Internet. Nỗi khổ của việc ở chung nhà với một cặp vợ chồng già là vậy, hai bác cần gì đến Internet. Nó hư cũng chẳng ai biết ai hay. Xe của tôi cũng đang có vài trục trặc nhỏ nên ngại chẳng muốn lái ra Starbucks hay đi đâu, vả lại tối nay tôi muốn có chút không gian riêng tư. Như bất kỳ một con nghiện…

10 Comments

“Dancers Among Us”

Columbus Circle Michelle Fleet

Sáng nay tôi nhận được tin nhắn của một em gái vừa đọc bài viết nho nhỏ, [Đừng để ai nói bạn phải làm gì trước tuổi 22, hay 23, hay 50] của mình. Em đặt câu hỏi là bây giờ em cũng chẳng biết bản thân muốn làm gì. Phải chăng “chị và một số bạn khác đã quá may mắn khi biết trước điều mình muốn? Mà thế thì thứ tuổi trẻ “về nhà tự viết lên những gì mình muốn làm” của chị cũng “limited edition” lắm, vì không phải ai cũng làm được thế.”

Tôi viết trả lời cho em trên trang này, cũng là để tham khảo ý kiến của những bạn khác, (vâng, ngoại trừ truyện ngắn, các bài xã luận thì tôi luôn thích tham khảo ý kiến người khác).

15 Comments

Đừng để ai nói bạn phải làm gì trước tuổi 22, hay 23, hay 50

tumblr_m3tkp33oRP1qfryqfo1_500

(Internet)

Dạo trước tôi hay hứng thú với những bài viết có tựa đề theo công thức “Những điều cần làm trước năm XYZ tuổi.” Kiểu như lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ nên thấy rất hồ hởi, cứ ghim trong đầu bảo người ta nói đúng, nói hay; đến năm đó phải ráng làm những chuyện đó. Nhưng thời gian cứ ập vào mặt, đi qua một cơ số tuổi thì nhận ra những bài viết như thế, nó có thể hay với một vài người; nhưng với một vài người khác, nó không có giá trị nhiều lắm.

Sáng nay tôi đọc một bài viết về những điều cần làm trước tuổi 22. Quá nửa những điều được liệt kê trong ấy, đọc qua nghe sướng tai, ngẫm lại thấy cũng không sướng mấy. Chẳng hạn như điều số 1: có người yêu trước năm 22 tuổi. Lí do: qua 22 thì bắt đầu trưởng thành và biết tính toán; thế nên hãy yêu khi chưa biết toan tính, sẽ “thú vị và trải nghiệm hơn rất nhiều.” Tôi đọc mà mướt mồ hôi. Nói như tác giả bài này (không rõ bao nhiêu tuổi), nghĩa là từ bây giờ trở đi tôi không nên yêu nữa; vì đã không còn “thú vị và trải nghiệm” như xưa.

20 Comments

Về những năm tháng với báo Hoa Học Trò

Từ lâu tôi đã muốn viết về ba năm cấp III tôi là cộng tác viên truyện ngắn của báo Hoa Học Trò và Trà Sữa cho Tâm Hồn, nhưng mãi đến hôm nay suy nghĩ mới đủ chín để kết thành lời lẽ. Một quãng thời gian đủ dài để tôi ngoái lại và nhận ra mình đã được gì, đã bỏ lại những gì. Truyện học trò, với tính chất dễ thương, tình cảm của nó; không phải là sở trường của tôi; thế mà duyên của tôi và nó lại vừa vặn như một cái nắm tay. Và mãi là một cái nắm tay, cho đến ngày tôi nhận ra mình phải đi đến một chân trời khác.

Dạo này, có đôi lúc không vui mà nghĩ rằng chẳng mấy ai đọc những gì mình viết. Mỗi lần như thế tôi hay nhìn bức tranh này của anh họa sĩ Pascal Campion; tự an ủi, có đấy thôi, mình chưa có duyên gặp họ mà thôi; nhưng điều quan trọng hơn cả là nhắc nhở bản thân nhớ xem mình viết vì cái gì.

65676_619575241404086_652624411_n

20 Comments

Sleepless night

Thật khó để ngủ sau một ly vang đỏ và trong tiếng hát mãnh liệt của anh Nate Ruess, “We’re not broken, just bent. And we can learn to love again.” Đó là căn phòng nhỏ xinh nhiều cửa sổ với những dãy đèn trang trí giăng mắc khắp trần nhà. Tôi chỉ thấy là mình không thể ngủ được.

Tuổi trẻ là một thứ gì đó màu xanh, xanh da trời hoặc xanh lá cây, mát và mịn, bay trong gió, trôi trên sông, và lướt trên đầu những ngọn sóng biển bạc đầu. Tuổi trẻ lẫn trong gió núi luồn lách qua những tán cây, hạ cánh nhẹ nhàng trên những sân thượng nhà cao tầng; ở nơi đó, ta nhìn thấy mặt trời mọc lên đầy sinh khí sau một đêm dài thăm thẳm trong giấc ngủ sâu.

Leave a Comment
Back To Top