Có những lúc tôi nhớ ngày xưa đến độ tôi mở một bài hát (chẳng hạn như bài Trái Đất Tròn của Hải Bột), nằm dài ra một mặt phẳng nào đấy, nhắm mắt lại và nghĩ giá như không khí này, giai điệu này có thể trở thành một chiếc gối êm như bông đặt lên mặt mình. Cứ đặt như thế và tôi ra đi nhẹ nhàng như thiếu nữ trong bài If I Die Young. Khi mở mắt ra thì mình đã chuyển thế, tái sinh thành mình của năm 16 tuổi, áo dài xanh chạy giữa hành lang trường phủ dây leo xanh ngập nắng vàng rực rỡ.
Thỉnh thoảng mới có những lúc như thế. Không nhiều lắm vậy.
Comments