(Zi Nguyen)
Hôm nay trong lúc ngồi nghe nhạc bên cửa sổ trong thư viện, tôi đã đưa mắt nhìn ra bụi cây bên ngoài, thế là tôi phát hiện trong bụi cây tưởng chừng như tĩnh lặng đó có triệu triệu sự sống li ti li ti đang rung động dập dờn. Những chị sâu, những anh bọ, những chú bướm và những miếng lá mỏng tang, tất cả cứ râm ran lên dưới ánh mặt trời chớm hè của Texas. Thật ra tôi không nghe được gì vì lớp kính quá dày, nhưng tất cả những chộn rộn tôi nhìn thấy bằng mắt đã rung lên trong những sợi thần kinh âm thanh tế vi một cảm giác mơ hồ nào đó về những thanh âm bên kia lớp kính. Nói về nhìn, tôi cũng không phân biệt được đâu là lá, đâu là sâu bọ cánh bướm. Bọn chúng cứ nhảy cẫng lên, đan cài vào nhau theo một nhịp điệu hân hoan khoái lạc. Dập dờn, dập dờn. Thi thoảng ở đó có cả những em thỏ xám múp rụp, chẳng nơi nào trong campus bạn có thể thấy mấy ẻm, trừ cái góc tôi đang ngồi. Mấy ẻm nhảy ra, trố mắt nhìn đời dăm ba giây rồi lại nhún nhẩy đi vào. Đôi khi tôi đưa mắt nhìn theo để tìm xem tổ thỏ ở đâu, nhưng lần nào bụi cây tối om cũng nuốt chửng mấy ẻm vào trong, giống như ninja ẩn mình vào những tán lá. Có thể mấy ẻm đã tan vào lá. Hoặc có thể vì tôi đã quá tuổi để trở thành Alice dù chỉ trong ánh mắt. Càng lớn bạn càng thấy việc đuổi theo một chú thỏ là nhảm nhí, dù bạn sẵn lòng chi cả trăm đồng để săn cho được cô nàng hotgirl lớp bên cạnh. Nếu bạn không thấy việc đó nhảm nhí, thì mắt bạn cũng đã kém hơn trước nhiều, chân đã chồn và lòng đã mỏi. Những em thỏ vẫn ở trong hang thỏ, những chú sâu chị bọ vẫn ríu rít trong lá cây; chỉ có chúng ta là đi mãi không trở về.
Nhưng ngay cả đi, chúng ta cũng đi lạc.
Leave a Comment