Skip to content →

Tag: LOVE

Thôi về đi, đường trần đâu có gì…

(Zi Nguyen)

Hôm nay trong lúc ngồi nghe nhạc bên cửa sổ trong thư viện, tôi đã đưa mắt nhìn ra bụi cây bên ngoài, thế là tôi phát hiện trong bụi cây tưởng chừng như tĩnh lặng đó có triệu triệu sự sống li ti li ti đang rung động dập dờn. Những chị sâu, những anh bọ, những chú bướm và những miếng lá mỏng tang, tất cả cứ râm ran lên dưới ánh mặt trời chớm hè của Texas. Thật ra tôi không nghe được gì vì lớp kính quá dày, nhưng tất cả những chộn rộn tôi nhìn thấy bằng mắt đã rung lên trong những sợi thần kinh âm thanh tế vi một cảm giác mơ hồ nào đó về những thanh âm bên kia lớp kính. Nói về nhìn, tôi cũng không phân biệt được đâu là lá, đâu là sâu bọ cánh bướm. Bọn chúng cứ nhảy cẫng lên, đan cài vào nhau theo một nhịp điệu hân hoan khoái lạc. Dập dờn, dập dờn. Thi thoảng ở đó có cả những em thỏ xám múp rụp, chẳng nơi nào trong campus bạn có thể thấy mấy ẻm, trừ cái góc tôi đang ngồi. Mấy ẻm nhảy ra, trố mắt nhìn đời dăm ba giây rồi lại nhún nhẩy đi vào. Đôi khi tôi đưa mắt nhìn theo để tìm xem tổ thỏ ở đâu, nhưng lần nào bụi cây tối om cũng nuốt chửng mấy ẻm vào trong, giống như ninja ẩn mình vào những tán lá. Có thể mấy ẻm đã tan vào lá. Hoặc có thể vì tôi đã quá tuổi để trở thành Alice dù chỉ trong ánh mắt. Càng lớn bạn càng thấy việc đuổi theo một chú thỏ là nhảm nhí, dù bạn sẵn lòng chi cả trăm đồng để săn cho được cô nàng hotgirl lớp bên cạnh. Nếu bạn không thấy việc đó nhảm nhí, thì mắt bạn cũng đã kém hơn trước nhiều, chân đã chồn và lòng đã mỏi. Những em thỏ vẫn ở trong hang thỏ, những chú sâu chị bọ vẫn ríu rít trong lá cây; chỉ có chúng ta là đi mãi không trở về.

Nhưng ngay cả đi, chúng ta cũng đi lạc.

Leave a Comment

An nhiên

Tối qua mình có 1 giấc mơ rất lạ. Chả có ác quỷ alien công chúa vampire gì cả, chỉ có mình thôi. Trong mơ mình đang yêu. Yêu rất nhiều nhé. Nhưng cũng không phải kiểu yêu điên cuồng quên hết nhật nguyệt phong vân. Trong mơ mình yêu rất tràn đầy, cứ bình yên mà ăm ắp như cái bình đầy nước vậy thôi. Thế rồi mọi thứ hóa ra 1 giấc mơ. Trong mơ, mình tỉnh dậy và mình chả có ai để yêu cả. Lúc đó mình bấn loạn giống như người ta nhớ có điều gì…

Leave a Comment

Sẽ thế nào khi anh yêu một cô gái viết văn?

(Nguồn: “What happens if you fall in love with a writer?”) Sẽ thế nào khi anh phải lòng một cô gái viết văn? Quá trời chuyện sẽ xảy ra. Nói về cô nàng viết lách thì phải khẳng định như thế. Không thể đoán trước điều gì về các cô ấy. Họ có thể mang bữa sáng vào tận giường ngủ của anh, hoặc phớt lờ anh tận mấy ngày. Có khi họ mang buổi sáng vào giường lúc 3 giờ sáng nữa cơ. Hay là 3 giờ sáng, gọi anh dậy để yêu đương 1 chút. Hoặc là 4 giờ chiều. Có khi họ chẳng…

3 Comments

A little painter

So today there’re some guests coming over my relatives’ house to have a dinner. They took their children along with them. Here’s my conversation with a little boy who draws a ninja. Ben: hey, see my drawing. Rio: oh, cool. You’re talented. Ben: i love drawing. Rio: are you gonna become a painter? Ben: i like it. But my parents want a doctor. Rio: how do you know? Ben: they told me that. Rio: but you wanna become a painter, don’t you? Ben: I do. Rio: i think your parents will be happy when you’re happy. Ben: are you sure?…

Leave a Comment

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng

Nãy giờ nằm cứ nhớ mang máng một tích xưa nào đó của Trung Quốc. Ban đầu nghĩ đến Bá Nha – Tử Kỳ; nhưng không phải, không đúng. Nghĩ mãi mới biết hoá ra đang nhớ đến chuyện Tư Mã Tương Như tấu khúc Phượng cầu hoàng, hay đến mức làm Trác Văn Quân nửa đêm bỏ nhà theo trai. Không giống lắm, nhưng đại khái cũng là chuyện cảm được khí chất từ thanh văn mà tương ngộ.

Leave a Comment

Những bông hoa lysta

(Painting: Clap)

Đó là câu chuyện về Lucy, một cô gái tóc đỏ mặt đầy tàn nhang sống trong ngôi làng Greenville. Ngôi làng đậu cheo leo dưới chân ngọn núi Blue Moon. Người ta truyền tai nhau rằng rải rác đâu đó khắp triền núi Blue Moon có những bông hoa lysta màu bạc nở quanh năm. Lúc này một cụm ở phía Đông. Lúc khác lại một đóa ở phía Tây. Người ta cũng nói ai hái được lysta vào những đêm trước ngày trăng tròn, kẻ đó sẽ được ban cho một điều ước.

Thế nhưng chẳng ai biết hoa lysta mọc ở đâu. Nó có thể mọc ở đây, ở kia, ở mọi nơi. Loài hoa đó không hương, lũ chó chẳng bao giờ đánh hơi được. Thế nhưng những kẻ từng một lần chạm vào hoa lysta lại bảo loài hoa đó có hương, nhưng hương thơm thế nào thì chịu. Từ người tinh tế nhất đến kẻ thô lậu nhất đều không hiểu được hương thơm của lysta.

Nếu bạn đang thắc mắc vì sao có những người tìm được hoa lysta, thì đây, câu trả lời là Lucy. Cô gái nghèo sống trong căn chòi cuối làng, mái tóc đỏ rối tung, khuôn mặt đầy tàn nhang và chỉ có duy nhất 2 chiếc váy mặc qua ngày. Cô ấy biết lysta sẽ mọc ở đâu, và cô ấy chưa bao giờ giấu điều đó. Cứ đầu mỗi kỳ trăng, kẻ đầu tiên đặt một gàu nước giếng trước cửa căn chòi của Lucy sẽ được cô tiết lộ vị trí hoa lysta. Cô chỉ từ chối những người đã từng một lần hái được loài hoa đó. “Các anh à, một bông lysta là đủ cho một người rồi.”

Không biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên, bao nhiêu thương gia đã thành công, bao nhiêu đứa trẻ đã khỏi bệnh từ những lời của Lucy. Thế nhưng Lucy vẫn nghèo, cô vẫn xấu xí và chỉ có 2 chiếc váy để mặc quanh năm.

Một ngày nọ, cô nhận được lời cầu hôn từ chàng trai danh giá nhất của vùng: tử tước Vincent. Anh chàng tóc vàng như nắng bình minh, mắt xanh như mặt biển, và nụ cười là từ ánh trăng đọng lại mà thành. Chỉ có tâm hồn anh ta u tối như những cánh rừng đêm trải dài quanh Blue Moon.

Leave a Comment

Đàn ông Thiên Bình – phụ nữ Bảo Bình (2)

Tình yêu, theo mọi nghĩa của nó, dĩ nhiên không ngoại trừ cả khía cạnh tình dục, tự nhiên như hơi thở đối với đàn ông Thiên Bình. Tình bạn, theo mọi nghĩa của nó, thiết yếu với phụ nữ Bảo Bình cũng như hơi thở. Nếu anh thật sự là bạn của cô ấy, cô có thể trao niềm tin trọn trái tim cho anh, và điều đó sẽ mở ngỏ cánh cửa để cô trở nên mãnh liệt như một người tình quyến rũ và lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ đến, cả trong giấc mơ…

Leave a Comment

Đàn ông Thiên Bình – Phụ nữ Bảo Bình (1)

Tên cô ấy không hẳn là Debra, nhưng hãy gọi cô là Debra. Tên của anh cũng chả phải Steve, nhưng cứ gọi anh là Steve. Những cái tên có thể chỉ là hư cấu, nhưng tôi dám chắc với bạn rằng người đàn ông và người phụ nữ này có thật, đang còn sống, đang còn thở. Cung mặt trời của họ hợp thành một góc tù. Debra là cô tiểu thư xách nước nhỏ, cột tóc đuôi ngựa, nhí nhảnh kiểu trẻ con và nữ tính (Ha!), thế mà có những lúc cô được hành tinh nam tính…

Leave a Comment

Thư gởi tình yêu.

“Deeply I love only life.”

-Nietzsche-

1. Viết gởi em, Cuộc Sống.

Ơi này cuộc sống nhỏ xinh đang ôm ấp tôi, em có biết là em đáng ghét đến thế nào không? Em để tôi ngày ngày gào thét tôi yêu em, em đẹp xinh, em đáng yêu; em bắt tôi phải mở miệng cười tươi mỗi sáng, quét nhà trong cảm hứng đang đưa từng bé hạt bụi về với mẹ đất trên chuyến xe thùng rác mỗi chiều; thế mà tôi đợi mãi vẫn không thấy em ban cho tôi một nụ cười dù là thoáng nhẹ nhất. Là sao? LÀ SAO? Sao em khó tính quá vậy? Đến khi nào tôi mới chứng minh được tình yêu tôi dành cho em, để rồi em kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy lội xám xịt đang bám đặc quánh quanh tôi hử?

Leave a Comment

Ba mẹ à, con về nhé

Ba mẹ à…

Dì nói Tết hên là ở Tx, đông người Việt. Con thiệt tình chẳng thấy có gì khác. Tết năm ngoái ở WA, hay tết này ở Tx, lòng con cũng thấy nguội lạnh như nhau. Người yêu chỉ có một, đâu thể vì ai đó hao hao giống mà tim đập nhanh lần nữa bao giờ.

Con hơi sến ba mẹ thông cảm. Tại mấy bữa ni coi Paris By Night hơi nhiều.

Nhưng mà thật sự nó vậy đó. Mai là mai giả, cúc loe hoe mấy chậu, vui gì nỗi mà vui. Cứ như trên WA tuyết trắng, con còn thoả thích khóc. Ở đây thấy ba cái đồ Tết đó con chỉ thêm mệt. Cảm giác mệt đến từ những gì nửa vời, chắp vá, không trọn vẹn; đến từ những ngày đầu năm âm lịch nhưng không thể gọi đó là Tết.

Leave a Comment
Back To Top