Skip to content →

Rio Lam Posts

My ambiguity at its finest

So, technically, this is my very last day at TCC. I have been in a community college for way tooooooooooo long, which sometimes drives me mad seeing my friends in university. By now, I haven’t heard anything from Texas A&M. And this is the feeling of waiting, isn’t it? It is the feeling of a swirling pain in your stomach when you at the same time both dream and have to keep yourself from dreaming too much. Because once your imagination climbs so high, it’s your heart falling down and hitting ground hard when the reality turns out to be not what you desire.

[background music]

[When you try your best but you don’t succeed

When you get what you want but not what you need

When you feel so tired but you can’t sleep

Stuck in reverseeeeeeeeeeeeee]

Ok, that’s (how come you don’t know) Coldplay. The stage is mine now again, please shift that spotlight to this place. Thank you! Don’t drive me crazy! That song has been obsessed my brain for days. I do want to cry. I did cry some days ago when I heard it; thinking about what I want and what I need, and all kinds of absurd relationships which fate can create between those two. 

Leave a Comment

Về những năm tháng với báo Hoa Học Trò

Từ lâu tôi đã muốn viết về ba năm cấp III tôi là cộng tác viên truyện ngắn của báo Hoa Học Trò và Trà Sữa cho Tâm Hồn, nhưng mãi đến hôm nay suy nghĩ mới đủ chín để kết thành lời lẽ. Một quãng thời gian đủ dài để tôi ngoái lại và nhận ra mình đã được gì, đã bỏ lại những gì. Truyện học trò, với tính chất dễ thương, tình cảm của nó; không phải là sở trường của tôi; thế mà duyên của tôi và nó lại vừa vặn như một cái nắm tay. Và mãi là một cái nắm tay, cho đến ngày tôi nhận ra mình phải đi đến một chân trời khác.

Dạo này, có đôi lúc không vui mà nghĩ rằng chẳng mấy ai đọc những gì mình viết. Mỗi lần như thế tôi hay nhìn bức tranh này của anh họa sĩ Pascal Campion; tự an ủi, có đấy thôi, mình chưa có duyên gặp họ mà thôi; nhưng điều quan trọng hơn cả là nhắc nhở bản thân nhớ xem mình viết vì cái gì.

65676_619575241404086_652624411_n

20 Comments

Haiku of a duck

Yes, the thing you see below is a haiku, written by a duck. I’m kidding. I wrote it. But, can you just simply believe at least once it was composed by a duck? That would honor Mr. Von de Duck – the real author of this piece. Oops, I mistook. It was me, not him, writing the poem. Don’t get confused! You must know what is real and what is not; then, for the further step, you must learn to distinguish between unreal thingies and surreal thingies. And for a hint, they all should be real. Got crazy yet? Bahahaha!…

Leave a Comment

3 poems for the Creative Writing class

(Photo: Zi Nguyen)

Some days ago, I had an assignment of three poems to submit in the Creative Writing Class. The first one is “standard”, the second has to be “fixed form” (haiku, sonnet, etc.) and the third one is freestyle. Sincerely, even my Vietnamese poems are quite clumsy, not need to think about those in English.

Leave a Comment

Gởi bạn – người đang ở trong “Phòng Chờ đợi.”

532768_375405905827925_832105253_n

Gởi bạn Vẹt Hồng,

Mình biết những ngày này là những ngày không vui trong cuộc đời hơn hai mươi năm của bạn, nhất là sau năm năm bạn đã được sống và hòa mình vào môi trường của những người cùng sở thích, cùng đam mê, hay nói như một người mình đã từng quen, “cùng một tầng bay.”

Trong năm năm đó, bạn có biết bao nhiêu lần mình đã thầm ghen tị với bạn, với cuộc sống mà bạn đang có: xung quanh là bạn bè, là “đồng chí”, là những chuyến đi, là nghệ thuật và sáng tạo, là những người hiểu điều bạn đang nói và nói những điều bạn muốn hiểu? Nhưng ghen tị cho vui thế thôi. Mình vẫn sống tốt. Và bạn, bạn cũng sẽ sống tốt. Chúng ta đều phải học cách sáng-tạo một mình, và mình không đang nói đến một tác phẩm, mà nói đến cuộc đời của chính chúng ta.

9 Comments

Nghệ thuật lại khá vô dụng | All art is quite useless – Oscar Wilde

Lời tựa mở đầu tiểu thuyết “Bức tranh của Dorian Gray”

Nghệ sĩ là người sáng tạo nên những cái đẹp. Khơi mở nghệ thuật và ẩn che nghệ sĩ chính là mục tiêu của tự thân nghệ thuật. Kẻ phê bình là người có thể chuyển tải ấn tượng của mình về những cái đẹp theo một lối khác hoặc bằng một chất liệu khác.

Phê bình, dù khen hay chê, thực chất chính là một dạng tự truyện. Kẻ tìm thấy những ý nghĩa xấu trong những cái đẹp vốn là kẻ đã tàn rữa không chút phấn hương. Đó là một sai lầm.

Leave a Comment

Gởi người sẽ đến

“Nếu bạn muốn cả thế giới và những cảnh giới ngoài nó nữa, quen với một cô gái thích đọc sách. Hay tốt hơn nữa, quen với một cô gái thích viết.”

— Rosemarie Urquico —

528644_2124283443857_596492444_n

(Nguồn: Emily + Ryan’s Fun Farm Wedding)

Anh à,

Em đã muốn viết những dòng này bằng tiếng Anh. Có một điều gì đó khác biệt trong những câu chữ tiếng Anh, mà đôi khi giúp em cảm nhận mọi thứ thấu suốt hơn. Chẳng hạn, em có thể bắt đầu bằng câu, “Will you hold my hand and travel the whole world with me?” Như vậy chẳng phải là đủ lãng mạn sao? Đôi khi ấn định “you” là “anh” và “I” là em  lại bắt đầu những rắc rối nho nhỏ kèm theo: ai sẽ đi theo ai, đó là một chuyện tình, họ đã hôn nhau chưa… Nhưng nếu em bắt đầu bằng một câu tiếng Anh, mọi chuyện có thể sẽ đơn giản hơn nhiều. Không cần biết ai là ai, chỉ cần biết rằng có một người đang hỏi một người, will you hold my hand and travel the whole world with me.

So, will you hold my hand and travel the whole world with me?

Leave a Comment

Another Day

So, I’ve started to write in English. Let’s say, my English is not quite good (and sometimes I even don’t feel like writing in Vietnamese), but I think it’s already the right time for me to give myself a chance. With practice, maybe one day I will see my works on somewhere in the States.

4 Comments

Sleepless night

Thật khó để ngủ sau một ly vang đỏ và trong tiếng hát mãnh liệt của anh Nate Ruess, “We’re not broken, just bent. And we can learn to love again.” Đó là căn phòng nhỏ xinh nhiều cửa sổ với những dãy đèn trang trí giăng mắc khắp trần nhà. Tôi chỉ thấy là mình không thể ngủ được.

Tuổi trẻ là một thứ gì đó màu xanh, xanh da trời hoặc xanh lá cây, mát và mịn, bay trong gió, trôi trên sông, và lướt trên đầu những ngọn sóng biển bạc đầu. Tuổi trẻ lẫn trong gió núi luồn lách qua những tán cây, hạ cánh nhẹ nhàng trên những sân thượng nhà cao tầng; ở nơi đó, ta nhìn thấy mặt trời mọc lên đầy sinh khí sau một đêm dài thăm thẳm trong giấc ngủ sâu.

Leave a Comment

Những lỗi sai về kiến thức và lập luận trong bài viết “Tứ đại ngu” của ông Hoàng Hữu Phước

Trước tiên mình xin phép nói vài lời: mình gần như không bàn luận về chính trị xã hội trong blog này hoặc ở bất kỳ trang mạng nào. Lí do là mình chưa đủ sức để luận bàn và lý lẽ; và cũng không muốn nói những lời thừa thãi kiểu mình nói, các bạn mình nghe, bà con xung quanh vỗ tay ủng hộ. Tuy nhiên, bài viết Tứ Đại Ngu của ông Hoàng Hữu Phước, phê bình ông Dương Trung Quốc, có những điểm sai về mặt kiến thức; đến mức một đứa trẻ con như mình cũng khó cầm lòng. Năm mới năm me, mình cũng muốn thay đổi không khí một chút, nên viết một vài dòng sau, mặc dù mình biết là nó sẽ không bao giờ được ông Hoàng Hữu Phước đọc.

Leave a Comment
Back To Top