Tôi ít khi hỏi “tự do” là gì, hoặc tôi có thể đi đâu để tìm “tự do.” Tôi không biết định nghĩa “tự do” là thế nào. Tâm linh, chính trị, xã hội, loài người; tôi không quan tâm và không đủ sức quan tâm. Đôi lúc ngồi nghĩ những điều nhỏ nhoi; tôi tạm cho “tự do” là khi tôi được sống với đúng con người mình, nghĩ điều mình nghĩ, làm điều mình cần làm, yêu những gì mình yêu và ghét những gì người khác cho rằng không nên ghét. Nhưng tôi đã hoang mang, như…
Leave a CommentRio Lam Posts
Người ấy nhớ Huế, cũng giống như tôi nhớ Đà Nẵng. Tôi không biết nỗi nhớ trong anh thế nào, cũng chỉ dám từ lòng mình mà suy ra tâm của người. Nỗi nhớ quê hương nào chắc cũng có vài phần cơ bản giống nhau, gọi 2 tiếng quê hương thì dễ, mà mang được hai tiếng ấy trải qua hai bờ đại dương cách biệt muôn trùng lại thăm thẳm diệu vợi đến khôn cùng.
Anh nói tôi sẽ yêu Huế, vì tất cả những gì khiến tôi yêu anh là từ Huế mà nên. Ý nghĩ đó thật dễ thương. Tôi là đứa dễ yêu, đến nước Mỹ tôi còn yêu được, nói gì là nơi đã sinh ra anh.
Nếu anh là Huế, thì tôi trăm phần nguyên chất Đà Nẵng. Cái xứ mà tên không làm thơ nổi, sông cũng không thành bài hát được. Tôi nhớ một lần đi dạo với bé Nhi, chúng tôi đã miêu tả Đà Nẵng như một đứa teenager 17, 18. Năng động, tràn đầy, nhiệt huyết, tươi mát, vu vơ, lãng đãng, hời hợt, xốc nổi, chuộng hình thức nhưng không biết chạy theo mốt, và vẫn mải miết đi tìm chân giá trị của mình.
8 CommentsBạn đang đau. Mình lại ở xa quá, và mình lại đang vui. Đưa tay ra đã không còn chạm được vào nhau. Cuộc sống thật biết chiều lòng người. Bạn vừa thiếu nhẫn tâm, lại không đủ chân thành, rốt cuộc người khổ vẫn là bạn. Gieo thương nhớ để rồi tự trách bản thân đa tình, có gì vui? Đa tình thì đừng nên luỵ tình. Hoặc nhắm mắt mà sống, hoặc chỉ nhìn thẳng về phía trước. Mình bây giờ đang vui nên cũng không hào hứng nói với bạn chân lý muôn đời được. Nhưng vẫn…
Leave a CommentViết nhiều luôn khiến mình thấy bất an, và bản thân trở nên đáng ghét như một con bé nói nhiều. Nhưng ngoài viết ra thì mình chẳng còn khả năng nào khác. 1. Đọc sách. Nhạc nhẽo, phim ảnh, kinh Phật, nói xấu Việt Nam, chén dĩa khua, yêu cầu bất ngờ. Mình ức chế. Sách thì bị hiếp dâm. 2. Hôm nay mình không khóc, vì chả việc quái gì phải khóc. Mình chỉ khóc vì 2 người: người cho mình yêu thương và người cho mình vật chất. Sắp chuyển nhà rồi. Mà mình biết cái bản…
Leave a Comment(Zi Nguyen)
Con gái của mẹ,
Mẹ đã viết rất nhiều thư cho các con, hoặc cho anh trai con; nhưng đây là lần đầu tiên mẹ viết cho riêng con nhỉ. Ừ, có thể mẹ hơi thiên vị anh con thật, nhưng viết cho anh con dễ hơn nhiều. Mẹ cứ việc trút hết những gì cần để trở thành một người tốt là được. Làm con trai dễ vậy đấy. Nhưng con à, con là một cô bé, và sau này sẽ là một người phụ nữ. Với người phụ nữ, làm người tốt là chưa đủ.
Anh con có thể tốt với cả nhân loại, chồng của con cũng thế. Chúng ta không thể ngăn cản cái máu ấy chảy tràn trong những người đàn ông của chúng ta. Vì thế nên họ có thể luôn là người tốt, hoặc người cao cả (2 từ này không đồng nghĩa trong từ điển của mẹ, sau này lớn lên con sẽ hiểu vì sao) Họ sinh ra là để “sáng tạo.” Tiếng vẫy gọi của thế giới này vọng ra từ chính tiềm thức của họ.
Nhưng con gái bé bỏng của mẹ, chúng ta sinh ra vì mục đích khác: giữ gìn. Con không thể luôn là người tốt khi con phải giữ gìn một thứ gì đó. Con là tập hợp uyển chuyển của những gì mềm mại và nham hiểm nhất, của những gì ngây thơ và khôn ngoan nhất. Đừng buồn khi mẹ nói thế. Chỉ có như thế con mới giữ gìn được những gì con trân trọng.
Leave a CommentNãy giờ nằm cứ nhớ mang máng một tích xưa nào đó của Trung Quốc. Ban đầu nghĩ đến Bá Nha – Tử Kỳ; nhưng không phải, không đúng. Nghĩ mãi mới biết hoá ra đang nhớ đến chuyện Tư Mã Tương Như tấu khúc Phượng cầu hoàng, hay đến mức làm Trác Văn Quân nửa đêm bỏ nhà theo trai. Không giống lắm, nhưng đại khái cũng là chuyện cảm được khí chất từ thanh văn mà tương ngộ.
Leave a CommentRio: Tai, you are potato, i’m tomato; becuz your skin is lighter than mine. It doesn’t mean i like tomato. I hate tomato, so hand me the cucumber in your bowl now. Tai: i dont feed a multiple-face like you. Rio: who else doesn’t have multiple-faces? (remember you’re a Gemini) Kym: i dont get what you guys are saying, so, Rio, how your Vietnamese bf? (she knows the right way to change the topic xD) Rio: he’s doing well. Tai: where is he? Rio: Georgia. Tai: come to think of it. You’re in a relationship with a Georgia guy while there’re…
Leave a Comment(Painting: Clap)
Đó là câu chuyện về Lucy, một cô gái tóc đỏ mặt đầy tàn nhang sống trong ngôi làng Greenville. Ngôi làng đậu cheo leo dưới chân ngọn núi Blue Moon. Người ta truyền tai nhau rằng rải rác đâu đó khắp triền núi Blue Moon có những bông hoa lysta màu bạc nở quanh năm. Lúc này một cụm ở phía Đông. Lúc khác lại một đóa ở phía Tây. Người ta cũng nói ai hái được lysta vào những đêm trước ngày trăng tròn, kẻ đó sẽ được ban cho một điều ước.
Thế nhưng chẳng ai biết hoa lysta mọc ở đâu. Nó có thể mọc ở đây, ở kia, ở mọi nơi. Loài hoa đó không hương, lũ chó chẳng bao giờ đánh hơi được. Thế nhưng những kẻ từng một lần chạm vào hoa lysta lại bảo loài hoa đó có hương, nhưng hương thơm thế nào thì chịu. Từ người tinh tế nhất đến kẻ thô lậu nhất đều không hiểu được hương thơm của lysta.
Nếu bạn đang thắc mắc vì sao có những người tìm được hoa lysta, thì đây, câu trả lời là Lucy. Cô gái nghèo sống trong căn chòi cuối làng, mái tóc đỏ rối tung, khuôn mặt đầy tàn nhang và chỉ có duy nhất 2 chiếc váy mặc qua ngày. Cô ấy biết lysta sẽ mọc ở đâu, và cô ấy chưa bao giờ giấu điều đó. Cứ đầu mỗi kỳ trăng, kẻ đầu tiên đặt một gàu nước giếng trước cửa căn chòi của Lucy sẽ được cô tiết lộ vị trí hoa lysta. Cô chỉ từ chối những người đã từng một lần hái được loài hoa đó. “Các anh à, một bông lysta là đủ cho một người rồi.”
Không biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên, bao nhiêu thương gia đã thành công, bao nhiêu đứa trẻ đã khỏi bệnh từ những lời của Lucy. Thế nhưng Lucy vẫn nghèo, cô vẫn xấu xí và chỉ có 2 chiếc váy để mặc quanh năm.
Một ngày nọ, cô nhận được lời cầu hôn từ chàng trai danh giá nhất của vùng: tử tước Vincent. Anh chàng tóc vàng như nắng bình minh, mắt xanh như mặt biển, và nụ cười là từ ánh trăng đọng lại mà thành. Chỉ có tâm hồn anh ta u tối như những cánh rừng đêm trải dài quanh Blue Moon.
Leave a CommentTình yêu, theo mọi nghĩa của nó, dĩ nhiên không ngoại trừ cả khía cạnh tình dục, tự nhiên như hơi thở đối với đàn ông Thiên Bình. Tình bạn, theo mọi nghĩa của nó, thiết yếu với phụ nữ Bảo Bình cũng như hơi thở. Nếu anh thật sự là bạn của cô ấy, cô có thể trao niềm tin trọn trái tim cho anh, và điều đó sẽ mở ngỏ cánh cửa để cô trở nên mãnh liệt như một người tình quyến rũ và lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ đến, cả trong giấc mơ…
Leave a Commentsao mình chả nghe nổi bài “Hòn vọng phu” của Unlimited hát nhỉ 😐 thấy các bạn “rockfan” có vẻ tung hô lắm mà hình như Viết Thanh hát nhanh quá, lại thiếu độ trầm nên bài hát mất hẳn tính bi hùng của nó tự dưng nhớ ba quá, hồi nhỏ tại ba ghiền mà thuộc bài này luôn 🙁 ba đi công tác, mẹ ở nhà cứ bật bài này. nhớ cả thời gian ba “đầu độc” tuổi thơ mình bằng nhạc Hoàng Oanh. Tình hình là vì thế nên mãi đến năm lớp 7, giác ngộ ánh…
Leave a Comment