Tên của bài thơ là “Xứ sở không gương”, và tác giả của nó là Nhạn Lai Hồng.
(Ảnh: Athenbird)
Ngày xưa ở một xứ sở không gương
Người ta sống vui, êm đềm, hạnh phúc
Những hình hài bí mật lướt qua nhau trong vô định mông lung
Thấy mặt nhau, nhưng không thấy được mặt mình
Rồi một ngày có người đứng lên nói
”Đã đến lúc rồi. Tôi phải ra đi
Cuộc sống thế này quá vô vị
Con quạ bảo rằng một vương quốc xa xôi nào đó nơi mặt trời lặn
Có một vật gọi là chiếc gương
Cao như núi, rực rỡ chói lòa
Trong suốt vô tận như trời đêm bao la
Nhìn vào đó sẽ thấy được khuôn mặt ta
Nhìn vào đó sẽ thấy được mình.”
Những người khác hỏi, “Vậy để làm chi?
Anh còn mong gì hơn cuộc sống bình yên như thế
Hãy ở yên nơi mà anh thuộc về.”
Người kia đáp, “Không, tôi không hạnh phúc. Không thể
Có vui gì khi không biết được khuôn mặt ta?
Mọi người thấy được điều tôi không thấy
Tôi thấy được điều các người bất tri.”
Và thế là người đó ra đi
Lang thang vô tận về phía mặt trời lặn
Qua xứ sở của những người thợ nặn
Họ cười hớn hở, khoa múa những bàn tay
”Để chúng tôi lấy đất sét đắp lên mặt anh
Khi nó cứng lại, gỡ ra anh sẽ thấy mặt mình.”
Người kia lắc đầu, “Có ý nghĩa gì đâu
Đất sét nào có phải thịt da
Khi nó rơi xuống, tôi chỉ thấy được chiếc mặt nạ mình thôi.”
Anh ta lại đi, qua xứ sở của những người thợ họa
Những con người ngây dại nhìn anh ta bằng đôi mắt cá
”Để chúng tôi vẽ ra anh
Nhúng anh vào thứ mực đen thẳm
Áp anh vào một tờ giấy trắng
Trên đó anh sẽ thấy khuôn mặt mình.”
Người kia lắc đầu, lặng thinh
”Tôi chỉ thấy được cái bóng mình thôi
Uổng phí một tờ giấy, và tôi sẽ không bao giờ được gột rửa
Thứ mực đen ngòm sẽ mãi bám lấy tôi.”
Và anh ta tiếp tục bước đi
Qua xứ sở những người mũi dài
Những bậc thầy có giọng nói ngọt ngào và khả năng kể chuyện đại tài
Họ ôn tồn đề nghị, “Chúng tôi sẽ kể về anh
Miêu tả khuôn mặt anh bằng lời nói chính xác hơn bất cứ bức chân dung nào từng được biết.”
Người kia vui mừng, và lắng nghe họ kể
Lũ trẻ mục đồng bay nhảy hát đồng dao
Nhưng lạ thay, mỗi người kể mỗi khác
Người nói khuôn mặt anh vốn bằng đất sét, người nói trông anh nhuốm đầy mực đen
Anh có vẻ vui tươi hạnh phúc, nhưng lại mang đôi mắt cá
Có lúc anh đeo cả chiếc mũi dài
Một người bảo, nhìn anh giống chiếc bóng
Hai vệt đen dài lượt thượt đi song song
”Vậy là sao? Tôi không tin các người được
Những kẻ khoác lác nói những điều tôi không mong.”
Một người bước ra, áo choàng dài lặng lẽ
”Để ta dẫn anh đến chỗ chiếc gương.”
”Chiếc gương? Nhưng tôi…” “Nhưng ngươi sẽ quên đường
Sẽ không còn về nhà được nữa
Hãy bước vào đó, ở đây ta sẽ đợi
Đón ngươi trở lại và dẫn ngươi đi.”
Những người mũi dài biến mất, cánh cửa hiện ra
Người kia im lặng rồi nhắm mắt bước qua, vào thánh đường nguy nga tráng lệ
Cao như núi, rực rỡ sáng lòa hơn mọi lời kể
Giữa bóng đêm mịt mùng vô tận, anh không nhìn thấy chiếc gương
Không nhìn thấy thái dương lẫn vũ trụ vĩnh hằng thinh lặng
Chỉ thấy một bóng người đang chìm trong lửa đỏ
Một hình nhân đang bùng cháy ra tro
Và anh nhìn xuống bàn tay mình rừng rực trong ngọn lửa
Tự nhủ lần cuối trước khi ngã xuống
“Họ thấy được điều ta không thấy
Ta chỉ thấy được điều họ bất tri.”
Người áo đen dài lặng lẽ bỏ đi
Mang theo túi tro tàn sau khi cánh cửa khép lại rồi biến mất
Lũ trẻ trên cánh đồng vẫn hát
“Thấy mặt nhau, nhưng không thấy được mặt mình…”
Bài Thơ hay quá, cảm ơn chị đã chia sẻ nó lên đây 🙂
Có lẽ đây là bài thơ duy nhất và hay nhất mình từng đọc…Mình lười đọc văn chương lắm,,
cảm ơn bạn nhé 🙂
Biết đâu khi bạn đọc nhiều hơn, lại có cơ duyên gặp những bài thơ hay khác.