Skip to content →

Category: Uncategorized

Một bài thơ tác giả gởi lúc 2 giờ sáng

Tên của bài thơ là “Xứ sở không gương”, và tác giả của nó là Nhạn Lai Hồng.

Image

(Ảnh: Athenbird)

Ngày xưa ở một xứ sở không gương

Người ta sống vui, êm đềm, hạnh phúc

Những hình hài bí mật lướt qua nhau trong vô định mông lung

Thấy mặt nhau, nhưng không thấy được mặt mình

Rồi một ngày có người đứng lên nói

”Đã đến lúc rồi. Tôi phải ra đi

Cuộc sống thế này quá vô vị

Con quạ bảo rằng một vương quốc xa xôi nào đó nơi mặt trời lặn

Có một vật gọi là chiếc gương

Cao như núi, rực rỡ chói lòa

Trong suốt vô tận như trời đêm bao la

Nhìn vào đó sẽ thấy được khuôn mặt ta

Nhìn vào đó sẽ thấy được mình.”

Những người khác hỏi, “Vậy để làm chi?

Anh còn mong gì hơn cuộc sống bình yên như thế

Hãy ở yên nơi mà anh thuộc về.”

Người kia đáp, “Không, tôi không hạnh phúc. Không thể

Có vui gì khi không biết được khuôn mặt ta?

Mọi người thấy được điều tôi không thấy

Tôi thấy được điều các người bất tri.”

3 Comments

Gởi bạn – người đang ở trong “Phòng Chờ đợi.”

532768_375405905827925_832105253_n

Gởi bạn Vẹt Hồng,

Mình biết những ngày này là những ngày không vui trong cuộc đời hơn hai mươi năm của bạn, nhất là sau năm năm bạn đã được sống và hòa mình vào môi trường của những người cùng sở thích, cùng đam mê, hay nói như một người mình đã từng quen, “cùng một tầng bay.”

Trong năm năm đó, bạn có biết bao nhiêu lần mình đã thầm ghen tị với bạn, với cuộc sống mà bạn đang có: xung quanh là bạn bè, là “đồng chí”, là những chuyến đi, là nghệ thuật và sáng tạo, là những người hiểu điều bạn đang nói và nói những điều bạn muốn hiểu? Nhưng ghen tị cho vui thế thôi. Mình vẫn sống tốt. Và bạn, bạn cũng sẽ sống tốt. Chúng ta đều phải học cách sáng-tạo một mình, và mình không đang nói đến một tác phẩm, mà nói đến cuộc đời của chính chúng ta.

9 Comments

Gởi người sẽ đến

“Nếu bạn muốn cả thế giới và những cảnh giới ngoài nó nữa, quen với một cô gái thích đọc sách. Hay tốt hơn nữa, quen với một cô gái thích viết.”

— Rosemarie Urquico —

528644_2124283443857_596492444_n

(Nguồn: Emily + Ryan’s Fun Farm Wedding)

Anh à,

Em đã muốn viết những dòng này bằng tiếng Anh. Có một điều gì đó khác biệt trong những câu chữ tiếng Anh, mà đôi khi giúp em cảm nhận mọi thứ thấu suốt hơn. Chẳng hạn, em có thể bắt đầu bằng câu, “Will you hold my hand and travel the whole world with me?” Như vậy chẳng phải là đủ lãng mạn sao? Đôi khi ấn định “you” là “anh” và “I” là em  lại bắt đầu những rắc rối nho nhỏ kèm theo: ai sẽ đi theo ai, đó là một chuyện tình, họ đã hôn nhau chưa… Nhưng nếu em bắt đầu bằng một câu tiếng Anh, mọi chuyện có thể sẽ đơn giản hơn nhiều. Không cần biết ai là ai, chỉ cần biết rằng có một người đang hỏi một người, will you hold my hand and travel the whole world with me.

So, will you hold my hand and travel the whole world with me?

Leave a Comment

Nghĩ về quê mà viết cho con từ nước Mỹ năm mẹ 20 tuổi

(Nguồn: Internet)

Gởi con trai, con gái của mẹ

Hôm qua mẹ đọc được status của cô Mẹ Nấm về những người xa xứ.

“Nhưng hứa thì hứa, chứ nằm xuống nghĩ lại những lời anh nói lại thấy thắt lòng:
– Con cái của chúng ta có thể thành đạt, nhưng rồi sẽ không có khái niệm quê hương, và khi về già lại thao thức như anh bây giờ em ạ!”

Vui chuyện nên mẹ cũng nhớ đến vài điều trước đây mẹ từng nhìn thấy. Lúc 19 tuổi ở Washington, mẹ có đi dạy tiếng Việt cho mấy đứa nhỏ ở chùa. Chuyện cũng lâu rồi, thế nên bây giờ mẹ chẳng còn ấn tượng mấy. Nhớ được gì thì mẹ sẽ kể nấy vậy.

Đầu tiên nói về con nít, con nít Việt sinh ở Mỹ. 19, 20 tuổi, những gì mẹ thấy chủ quan vô cùng, vì chẳng dựa trên số liệu điều tra gì cả, và thời gian mẹ ở đây cũng không nhiều nhặn gì. Đến lúc con đọc được những dòng này, có thể mẹ đã khác và mọi thứ đã khác. Nhưng mẹ cứ viết ra đây những gì mẹ đang thấy nhé. Ấn tượng đầu tiên của mẹ về mấy đứa con nít Việt ở Mỹ là ngoan, và chán. Người lớn thì gọi đó là “ngoan”, không quên đính kèm so sánh, “Ngoan hơn tụi con nít ở Việt Nam nhiều.” Mẹ thì nghe và ngậm miệng không cãi, vì đúng là ngoan thật; không chửi thề, chơi trong im lặng, không giành đồ chơi của nhau, không tính toán khôn lanh; ngoan đến mức mẹ không phân biệt được đứa nào với đứa nào, trừ khuôn mặt tụi nó ra (mà nói đến khuôn mặt, thì khi tụi nó lớn, mẹ càng không phân biệt được. Gái Việt nhìn giống giống nhau, tóc ép thẳng, mắt đeo kính hoặc kẻ rất đậm, dáng vóc thì mình hạc xương mai). Thôi thì ngoan như thế là tốt hay là không tốt, mỗi người tự có nhận xét riêng vậy; mẹ chỉ mong con mẹ “khác” hơn một chút.

22 Comments

Case Study: Người con gái béo (Cừu Máy)

Mấy ai hiểu được tiếng lòng… Người con gái béo. Em là một nhân vật. Em ở trong truyện. Truyện này của anh, anh viết ra em, anh vẽ ra em, một hình hài, một con người vô định, một kẻ không nổi trội, không có đặc điểm gì ngoài trắng và béo. Anh vẽ ra em trong câu truyện của anh, câu truyện anh chia sẻ với anh em, với bạn bè về cái tôi bé nhỏ của mình. Anh vẽ ra em, thân hình em to mà vai trò em thì nhỏ. Trên sân khấu kể chuyện lộng…

4 Comments

“Does fate, save those worthy of note, oppress?”

“Life has two days: one peace, one wariness And has two sides: worry and happiness Ask him who taunts us with adversity “Does fate, save those worthy of note, oppress?” Don’t you see that blowing, raging storms Only the tallest of the tress beset, And of earth’s many green and barren lots, Only the ones with fruits with stones are hit, And of the countless stars in heaven’s vault None is eclipsed except the moon and sun? You thought well of the days, when they were good Oblivious to the ills destined for one. You were deluded by the peaceful nights,…

Leave a Comment

Thư gởi cho anh, cho anh nào đang đọc thư này

Zi Nguyen Hôm nay em ra khỏi nhà. Giời ạ, một chuyện như thế mà em cũng phải kể ra đây sao? Ngày nào em chẳng ra khỏi nhà, anh nhỉ. Mỗi ngày em ra khỏi nhà, đi làm, đi chợ, đi mua đồ, có những ngày đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Nhưng em đã đi đâu trong những ngày ấy? Một lộ trình lặp đi lặp lại, qua những điểm đã quen mắt quen tai, làm việc và làm việc; để rồi tối đến lết về nhà trong trạng thái toàn thân mệt rã và…

Leave a Comment

Viết cho hai người.

Hôm nay anh về, chúng tôi nói chuyện. Nhiều câu hỏi được trả lời, nhiều câu hỏi khác được đặt ra. Chuyến đi Cali có vẻ thú vị. Anh, đừng buồn vì ngày dài tháng rộng còn mênh mang trước mắt, rồi cũng sẽ tìm thấy con đường thôi mà. Mẹ, con đoán chắc mẹ có đọc những dòng này. Mẹ hay hỏi con chuyện của con với ảnh. Con ít trả lời không phải vì ngại, mà vì không biết kể như thế nào. Tính con không quen tâm sự những chuyện tình cảm, ngay cả bạn bè xung…

Leave a Comment

Một đoạn văn nhỏ xíu đọc hôm nay

“Chỉ có âm nhạc – chứ không phải những mẩu ngôn từ – mới có thể miêu tả được nguồn gốc của những niềm vui thuần khiết bừng lên trong tâm hồn sau hàng năm trời đơn độc tìm kiếm trong vô vọng một ai đó vượt lên trên những người khác, thực sự (không phải gần như, mà là thực sự) nhận ra và thấu hiểu những khao khát thầm lặng và thử cố gắng giao tiếp với những con người đã từng bị chế nhạo hoặc ruồng bỏ trong quá khứ.”

Leave a Comment

Dại khờ (Xuân Diệu)

Tự nhiên thấy bài ni, rứa là nhớ Minh Nhật, nhớ Nunu, nhớ cái hồi cãi nhau vì dị bản nhiều quá. Hehehe người ta khổ vì yêu không phải cách yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi người ta khổ vì xin không phải chỗ đường êm quá ai đi mà nhớ ngõ đến khi hay gai nhọn đã vào xương vì thả lỏng không kiềm chế dây cương người ta khổ vì lui không được nữa những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa những tim không mà tưởng…

Leave a Comment
Back To Top