Tên của bài thơ là “Xứ sở không gương”, và tác giả của nó là Nhạn Lai Hồng.
(Ảnh: Athenbird)
Ngày xưa ở một xứ sở không gương
Người ta sống vui, êm đềm, hạnh phúc
Những hình hài bí mật lướt qua nhau trong vô định mông lung
Thấy mặt nhau, nhưng không thấy được mặt mình
Rồi một ngày có người đứng lên nói
”Đã đến lúc rồi. Tôi phải ra đi
Cuộc sống thế này quá vô vị
Con quạ bảo rằng một vương quốc xa xôi nào đó nơi mặt trời lặn
Có một vật gọi là chiếc gương
Cao như núi, rực rỡ chói lòa
Trong suốt vô tận như trời đêm bao la
Nhìn vào đó sẽ thấy được khuôn mặt ta
Nhìn vào đó sẽ thấy được mình.”
Những người khác hỏi, “Vậy để làm chi?
Anh còn mong gì hơn cuộc sống bình yên như thế
Hãy ở yên nơi mà anh thuộc về.”
Người kia đáp, “Không, tôi không hạnh phúc. Không thể
Có vui gì khi không biết được khuôn mặt ta?
Mọi người thấy được điều tôi không thấy
Tôi thấy được điều các người bất tri.”
3 Comments