Skip to content →

Category: Viet

Sleepless night

Thật khó để ngủ sau một ly vang đỏ và trong tiếng hát mãnh liệt của anh Nate Ruess, “We’re not broken, just bent. And we can learn to love again.” Đó là căn phòng nhỏ xinh nhiều cửa sổ với những dãy đèn trang trí giăng mắc khắp trần nhà. Tôi chỉ thấy là mình không thể ngủ được.

Tuổi trẻ là một thứ gì đó màu xanh, xanh da trời hoặc xanh lá cây, mát và mịn, bay trong gió, trôi trên sông, và lướt trên đầu những ngọn sóng biển bạc đầu. Tuổi trẻ lẫn trong gió núi luồn lách qua những tán cây, hạ cánh nhẹ nhàng trên những sân thượng nhà cao tầng; ở nơi đó, ta nhìn thấy mặt trời mọc lên đầy sinh khí sau một đêm dài thăm thẳm trong giấc ngủ sâu.

Leave a Comment

Những lỗi sai về kiến thức và lập luận trong bài viết “Tứ đại ngu” của ông Hoàng Hữu Phước

Trước tiên mình xin phép nói vài lời: mình gần như không bàn luận về chính trị xã hội trong blog này hoặc ở bất kỳ trang mạng nào. Lí do là mình chưa đủ sức để luận bàn và lý lẽ; và cũng không muốn nói những lời thừa thãi kiểu mình nói, các bạn mình nghe, bà con xung quanh vỗ tay ủng hộ. Tuy nhiên, bài viết Tứ Đại Ngu của ông Hoàng Hữu Phước, phê bình ông Dương Trung Quốc, có những điểm sai về mặt kiến thức; đến mức một đứa trẻ con như mình cũng khó cầm lòng. Năm mới năm me, mình cũng muốn thay đổi không khí một chút, nên viết một vài dòng sau, mặc dù mình biết là nó sẽ không bao giờ được ông Hoàng Hữu Phước đọc.

Leave a Comment

Một chuyện thật hơn cả thật

(Photo: Zi Nguyen)

Trong bộ nhớ của tôi không còn lưu trữ những hình ảnh rõ nét về việc tôi đã gặp cô ta như thế nào. Mỗi lần tôi cố gắng gợi lại một chút gì đó, mọi thứ hiện ra nhòe nhoẹt và đầy hột như một màn hình tivi cũ của những năm 80 để lại. Một chút gì đó của thư viện trường tôi, trong lúc tôi đang cuộn người trên ghế nệm cạnh cửa sổ to. Ánh nắng tràn vào nhập nhoạng trên trang sách tôi đang đọc, “Bay qua tổ chim cúc cu” của Ken Kesey. Cô ta đến sát gần tôi, cúi xuống, và hỏi, “Em là Hạ phải không?” ngay lúc tôi đang gắng hình dung McMurphy tóc đỏ trông ra sao.

Leave a Comment

This year, I wish for bread and roses too.

Còn gì đáng để làm trong ngày hôm nay hơn là viết một chút nhỉ.

Nhưng viết gì đây?

Ngày mai sẽ là một ngày khác ngày hôm nay, đại loại vậy.

Và hôm nay, dù có là cái ngày quần què quỷ quái gì đí nữa, thì cũng không vui bằng ngày mình nhận được tin có học bổng hay ngày mua vé về Việt Nam hay ngày chính thức đặt chân xuống Việt Nam.

Leave a Comment

Tôi, những người khuyết tật, và cánh bướm đập ở Brazil

Tôi từng có vấn đề nho nhỏ với chuyện giúp đỡ người khuyết tật.

Vâng. À, đừng nhướng mắt lên nhìn tôi như thế. Để tôi giải thích đã nào.

Những chuyên ưu tiên như nhường ghế trên xe bus, lúc xếp hàng,… thì không vấn đề gì cả, vì nó ảnh hưởng đến sức khỏe của họ. Nhưng còn những chuyện chẳng-ảnh-hưởng-mấy, những chuyện họ có thể làm tốt, tôi chẳng biết phải cư xử ra sao. Bởi lẽ, nếu thật sự xem họ là bình đẳng, là không thua gì mình, vì sao mình lại giúp họ chứ? Mà tôi thì thật lòng thấy họ cũng chẳng thua gì mình cả. Bao nhiêu bài báo người khuyết tật đạt giải thưởng, leo Everest, cưới vợ cưới chồng, v.v… và cả anh chàng Nick Vujivic gì đó, chẳng phải đã chứng minh là họ cũng chỉ khác tôi giống như tôi nghèo hơn Cường Dollar thôi. Chỉ có hoàn cảnh của họ là kém hơn tôi, chứ họ thì không, vậy sao tôi phải giúp họ, khi mà chẳng có ai cho tôi tiền để được như anh Cường :(.

Tôi không muốn gieo rắc lòng nhân ái, mà trong đó lẫn những miểng kính của sự thương hại, vào trái tim những con người mà tôi nhận thấy là không hề khác mình.

Armless-legless-1_3ab3e

(đây là anh Nick Vujivic)

Leave a Comment

Từ những sắc màu vô hình

Hạ ườn người nằm trên giường, đôi mắt khép hờ nhìn chăm chú vào trần nhà. Hai bàn chân cô cọ vào tấm chăn dày sụ, rồi chạm vào chân Ngọc. Cẳng chân cô mở ra, lách đôi chân Ngọc vào giữa rồi khép chặt lại. Cô nằm co quắp thành dáng một con tôm đã luộc chín. Tư thế bào thai. Hai cánh tay cô giãn lên vươn quá đầu, ôm lấy mớ tóc dài khô khốc. Cô đếm từng nhịp thở của mình, một, hai, một, hai, ba, một, hai… Cô nghe tiếng Ngọc thở bên cạnh. Tiếng máy điều hòa chạy ro ro tạo thành một bức nền màu kem mờ bị noise. Ngón chân cô khẽ cựa quậy, hai ngón cái quệt qua nhau một lúc, rồi những ngón còn lại rướn người đòi theo. Cô không làm gì nữa cả, chỉ thở hắt ra.

Leave a Comment

Gởi những vùng đất tôi thương

…Cho những nơi tôi trót phải lòng. Những ngày nắng hạ mưa đông, có khi là duyên, có khi là nghiệp, có khi buồn khi vui. Nhưng đã là đất, thì cũng như là người, bình tâm lại sẽ thấy đáng yêu

1. Gởi Washington,

Bạn thân mến,

Dạo này chắc bạn vẫn mưa. Khổ, bạn thì có khi nào ngừng mưa cơ chứ. Cũng chẳng phải vô tình mà tự dưng mình nhớ bạn thế này. Hai hôm nay cái dạ dày của mình nó cứ réo tên bạn, một ngày mùa đông đẹp trời (mà chỗ bạn khi nào chả mùa đông, nhỉ); bạn tặng nguyên cho mình căn bệnh mới toanh từ một bữa ngộ độc mà không dám đến bệnh viện.

Bạn thân mến, mình chỉ viết thư để báo cho bạn biết: mình vẫn ổn. Đau tí tẹo thế thôi, chứ mình hết giận bạn rồi. Washington dễ thương, cây lá xanh mướt mải. Ở Texas này nắng gió nhiều. Nhưng mình nhận ra ở đâu thì người ta cũng có thể vui, có thể buồn; cảm xúc nằm ở lòng mình, nằm ở duyên mình. Mình chẳng nên vì oán hận gì mà đổ mãi lên đầu bạn nữa.

Chỉ là đau dạ dày làm mình nhớ đến bạn vậy thôi.

3 Comments

Chuyện email

Thú thực là tôi chẳng mấy hứng thú với chuyện viết mail. Tôi không có niềm tin lắm vào một mớ chữ không nhiều, không âm thanh, không nét chữ. Đôi khi muốn nói với ai đó về một điều gì đó, tôi hay nín nhịn để được nói trực tiếp, hoặc chat. Ừ, chat. Vẫn tốt hơn email vậy.

Có một dạo, nhờ một người mà tôi tập thói quen viết mail thường xuyên hơn. Viết câu cú đàng hoàng, văn phong chỉnh tề hẳn hoi. Dạo ấy cũng khá vui. Tôi kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, người kể đủ thứ chuyện thiên địa. Tôi vui kiểu như mình đang sáng tác mini vậy.

Rồi sau thì chuyện cũng như bao chuyện khác trên đời, cũng phải lạt. Tôi lại rề rà lăn trở về thời kỳ không quen viết mail, mặc dù thứ duy nhất tôi diễn tả được lòng mình là con chữ. Những chuyện tủn mủn vụt vặt hồi xưa kể cho người nghe, tôi không gom lại bỏ vào mail nữa, mà gom vào một mớ draft trong blog này (như với mớ draft trong note facebook). Những draft không bao giờ publish. Những draft mà lúc nào đó đọc lại, tôi hẳn sẽ cười. Cười, tôi thích cười. WordPress có chế độ private publish, nhưng tôi chẳng bao giờ dùng. Đôi khi ngay cả nhìn chúng xuất hiện đã không muốn. Đôi khi tôi thấy suy nghĩ của mình là những draft. Chẳng có ai đọc.

Leave a Comment
Back To Top