Skip to content →

Category: Viet

Chiều xanh ngọc trong vắt

(Và còn tranh nào tôi có thể dùng cho bài viết này nếu không phải tranh của Pascal Campion.) Tôi về nhà để đón một tin sét đánh: tối nay không có Internet. Nỗi khổ của việc ở chung nhà với một cặp vợ chồng già là vậy, hai bác cần gì đến Internet. Nó hư cũng chẳng ai biết ai hay. Xe của tôi cũng đang có vài trục trặc nhỏ nên ngại chẳng muốn lái ra Starbucks hay đi đâu, vả lại tối nay tôi muốn có chút không gian riêng tư. Như bất kỳ một con nghiện…

10 Comments

Lời xin lỗi của một người trẻ

tumblr_mmvotjEp9x1rn2a8ro1_500

(Ashish Spring 2012 collection)

Cách đây vài tháng, tôi có dịp đọc loạt bài “Vẻ đẹp của chính trị”, viết bởi nhà báo Đoan Trang. Cô là người từ lâu tôi đã hâm mộ, bởi những lời nhận định chặt chẽ, lập luận sắc bén (chứ không cảm tính chủ quan hoặc sa đà vào công kích cá nhân như một vài người khác). Nội dung của “Vẻ đẹp của chính trị”, nếu tóm tắt theo nhận thức còn non nớt của tôi, sẽ như thế này: “Chính trị là quá trình ra quyết định và thực thi quyết định đó trong một nhóm, một cộng đồng bất kỳ, có thể ở quy mô một xã hội, đất nước.” Vì như thế, chính trị không nhất thiết phải là điều gì cao xa, không phải bầu cử quan chức hay những đấu đá quan trường; mà nằm ngay trong việc tăng giá rau muống, nộp thuế bất động sản, sinh con ở bệnh viện nào… Ngay giây phút này, từng người trong chúng ta đều đang liên quan đến chính trị.

Chỉ trong vòng tháng 7 vừa qua đã có ba em bé mới sinh ra bị chết ngay sau khi tiêm vaccine chống viêm gan B. Tôi đã theo dõi sát sao diễn biến của chuyện này, và dĩ nhiên, như hầu hết những người trẻ khác biết chuyện, tôi muốn ai đó phải bị xét xử, phải chịu trách nhiệm thật nặng. Sau đó, khi được một người quen trên Facebook mời vào trang kêu gọi bộ trưởng Y Tế Nguyễn Thị Kim Tiến từ chức, tôi đã từ chối không tham gia. Tôi đem chuyện này kể với mẹ, và nói rằng, “Không làm gì thì thấy mình có lỗi; bởi lẽ những chuyện đã xảy ra với người khác, nếu không làm gì, thì sẽ có ngày nó xảy ra với mình. Nhưng mà…”

Sự thật là một bộ phận những người trẻ, trong đó có tôi, không quan tâm đủ đến những gì đang xảy ra ở đất nước mình. Chúng tôi không hèn nhát hay bàng quan, mà có lẽ đúng hơn; chúng tôi không muốn quan tâm. Nhưng trước khi đưa ra một lời chê trách nào, hãy cho chúng tôi một cơ hội giải thích.

10 Comments

Youth Forecast

(Screenshot phim The Perks of Being a Wallflower)

Đây có thể là một câu chuyện rất dở. Nhưng cứ viết thôi nào.

Chiếc xe Greyhound dừng ngang ở một trạm bên đường. Lạy trời, New York vẫn tởm như thế, chưa có thành phố nào tôi đi ngang qua mà xe đò Grey Hound lại dừng dọc đường thế này. Với tay lấy chiếc backpack trên ngăn hành lý xuống, tôi hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe bus. Những chiếc taxi màu vàng nối đuôi nhau. Những con người hối hả cắm mặt xuống vỉa hè và đi bộ thật nhanh.

10 Comments

Những gánh nỗi buồn trên vai. Cho ai đi qua thương nhớ…

Những gánh nỗi buồn trên vai

Cho ai đi qua thương nhớ

Những chiều đông nào dang dở

Lặng người ta khóc. Cô đơn.

Mấy ngày nay tôi nghe nhiều chuyện buồn, lại toàn là những chuyện không biết lời nào để an ủi; có chăng chỉ mong gặp được người ta, nắm nhẹ bàn tay mà lòng nguyện cầu mọi điều rồi sẽ ổn.

Hôm trước có cô bé vào tâm sự, em trót mang thai với người yêu, lại là thai ngoài tử cung, có muốn cũng không giữ được. Em nói muốn đi theo con của mình luôn.

Hôm sau một đứa em gái khác lại vào nói vừa chia tay người yêu 3 năm. Nhưng con bé quyết định vẫn tiếp tục yêu.

Cũng tối hôm đó, bạn Lưu Tử vào kể chuyện mèo bị bắt, chắc giờ đang ở trên bàn nhậu của ai đó. Bạn coi mèo như con. Bạn và mình, ai cũng muốn đấm vào mặt những người an ủi kiểu, “Thôi, có con mèo thôi mà.” Có nỗi buồn nào nhỏ nhặt không?

Tối nay Oanh nhắn tin cho tôi về phù du. Theo đuổi phù du làm gì, khi ba mẹ không biết khi nào mới gặp.

Làm sao tôi trả lời được chừng đó câu hỏi, chừng đó nỗi buồn? Thậm chí đến cả lắng nghe, tôi cũng không làm được, bởi lắng nghe làm sao khi người nói – nói xong nỗi buồn vẫn còn nguyên; mình chẳng hề san sẻ cho người ta được phần nào.

Tất cả những mơ hồ này, những chông chênh này, những hoang mang; mỗi người tự gánh trên vai, cô độc quá chăng?

Tôi luôn muốn ngồi lại với họ, chậm chạp thôi, đỡ lấy cái gánh trên vai họ mà đặt xuống đất, dẫu chỉ được một quãng thanh thản bên nhau. Sau đó họ lại phải nhấc gánh lên mà đi một mình, nhưng trong tâm ít nhiều vẫn nhẹ nhàng hơn. Nói là thế nhưng có mấy khi tôi làm được. Gánh quá nặng mà tôi thì quá vô tâm.

3 Comments

Nhớ hoa vàng của Trịnh

40234615

(Nguồn: http://www.panoramio.com/photo/40234615)

Chuyện là thế này.

Tôi mở file ra định dịch thì Torrent báo vừa load xong tập 24 How I Met Your Mother. Thế là phải xem phim trước. Xem xong phim thì tôi thấy mệt trong người nên đi tắm. Lúc tắm thì hay nghe nhạc, lần này lại nghe playlist nhạc Trịnh. Tắm xong, tôi tự nhủ nhất định sẽ dịch tiếp, đến tối còn họp conference với các anh chị, rồi tranh thủ viết nốt truyện “My Scattered Youth.” Nhưng là do cái playlist. Nó không để tôi yên, nó tự động chơi bài “Một ngày như mọi ngày“. Giọng của Trịnh không liêu trai, róc rách như giọng Khánh Ly; mà cứ nhẩn nha thả từng chữ, vừa gọn vừa trầm.

Đã nghe “Một ngày như mọi ngày” thì rất khó để dịch, bởi lẽ hôm qua, hôm kia, hôm trước hôm kia; tôi đã làm chuyện đó gần như cả ngày. Không, tôi thích chuyện này lắm. Chỉ là bài hát khiến tôi không-muốn làm việc đó trong vòng từ đây cho đến tối. Tối nay phải khác.

Nhưng có lẽ chẳng có gì khác.

“Một ngày như mọi ngày 
Đi về một mình tôi”

Nghe bài này đến lần thứ hai thì sẽ thấy đời mình như một áng mây trôi. Đến lần thứ ba thì sẽ thấy xác thân phàm trần hơi nặng. Đến lần thứ tư thì muốn có người, hú hí làm những chuyện bình thường vớ vẩn còn hơi chiều tối nào cũng ngồi nghe nhạc Trịnh một mình. Đến lần thứ năm thì phải đổi bài, không thể nghe một bài hát năm lần liên tiếp, vì như thế là đang giết chết bài hát trong đầu mình.

Lần thứ sáu có thể ở một nơi nào đó, một lúc nào đó mãi sau này, vô tình nghe lại và ngẩn ngơ nhận ra, bao nhiêu thời gian trôi qua mà ta vẫn “một ngày như mọi ngày, ta nhận lời tình cuối”, giống hệt như lần đầu tiên ta có duyên nghe bài này. Một minh chứng huyền diệu cho những ngày lặp đi lặp lại, những quãng đời không chịu đổi thay.

“Mãi một đời về không”

6 Comments

“Dancers Among Us”

Columbus Circle Michelle Fleet

Sáng nay tôi nhận được tin nhắn của một em gái vừa đọc bài viết nho nhỏ, [Đừng để ai nói bạn phải làm gì trước tuổi 22, hay 23, hay 50] của mình. Em đặt câu hỏi là bây giờ em cũng chẳng biết bản thân muốn làm gì. Phải chăng “chị và một số bạn khác đã quá may mắn khi biết trước điều mình muốn? Mà thế thì thứ tuổi trẻ “về nhà tự viết lên những gì mình muốn làm” của chị cũng “limited edition” lắm, vì không phải ai cũng làm được thế.”

Tôi viết trả lời cho em trên trang này, cũng là để tham khảo ý kiến của những bạn khác, (vâng, ngoại trừ truyện ngắn, các bài xã luận thì tôi luôn thích tham khảo ý kiến người khác).

15 Comments

Đừng để ai nói bạn phải làm gì trước tuổi 22, hay 23, hay 50

tumblr_m3tkp33oRP1qfryqfo1_500

(Internet)

Dạo trước tôi hay hứng thú với những bài viết có tựa đề theo công thức “Những điều cần làm trước năm XYZ tuổi.” Kiểu như lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ nên thấy rất hồ hởi, cứ ghim trong đầu bảo người ta nói đúng, nói hay; đến năm đó phải ráng làm những chuyện đó. Nhưng thời gian cứ ập vào mặt, đi qua một cơ số tuổi thì nhận ra những bài viết như thế, nó có thể hay với một vài người; nhưng với một vài người khác, nó không có giá trị nhiều lắm.

Sáng nay tôi đọc một bài viết về những điều cần làm trước tuổi 22. Quá nửa những điều được liệt kê trong ấy, đọc qua nghe sướng tai, ngẫm lại thấy cũng không sướng mấy. Chẳng hạn như điều số 1: có người yêu trước năm 22 tuổi. Lí do: qua 22 thì bắt đầu trưởng thành và biết tính toán; thế nên hãy yêu khi chưa biết toan tính, sẽ “thú vị và trải nghiệm hơn rất nhiều.” Tôi đọc mà mướt mồ hôi. Nói như tác giả bài này (không rõ bao nhiêu tuổi), nghĩa là từ bây giờ trở đi tôi không nên yêu nữa; vì đã không còn “thú vị và trải nghiệm” như xưa.

20 Comments

My ambiguity at its finest

So, technically, this is my very last day at TCC. I have been in a community college for way tooooooooooo long, which sometimes drives me mad seeing my friends in university. By now, I haven’t heard anything from Texas A&M. And this is the feeling of waiting, isn’t it? It is the feeling of a swirling pain in your stomach when you at the same time both dream and have to keep yourself from dreaming too much. Because once your imagination climbs so high, it’s your heart falling down and hitting ground hard when the reality turns out to be not what you desire.

[background music]

[When you try your best but you don’t succeed

When you get what you want but not what you need

When you feel so tired but you can’t sleep

Stuck in reverseeeeeeeeeeeeee]

Ok, that’s (how come you don’t know) Coldplay. The stage is mine now again, please shift that spotlight to this place. Thank you! Don’t drive me crazy! That song has been obsessed my brain for days. I do want to cry. I did cry some days ago when I heard it; thinking about what I want and what I need, and all kinds of absurd relationships which fate can create between those two. 

Leave a Comment

Về những năm tháng với báo Hoa Học Trò

Từ lâu tôi đã muốn viết về ba năm cấp III tôi là cộng tác viên truyện ngắn của báo Hoa Học Trò và Trà Sữa cho Tâm Hồn, nhưng mãi đến hôm nay suy nghĩ mới đủ chín để kết thành lời lẽ. Một quãng thời gian đủ dài để tôi ngoái lại và nhận ra mình đã được gì, đã bỏ lại những gì. Truyện học trò, với tính chất dễ thương, tình cảm của nó; không phải là sở trường của tôi; thế mà duyên của tôi và nó lại vừa vặn như một cái nắm tay. Và mãi là một cái nắm tay, cho đến ngày tôi nhận ra mình phải đi đến một chân trời khác.

Dạo này, có đôi lúc không vui mà nghĩ rằng chẳng mấy ai đọc những gì mình viết. Mỗi lần như thế tôi hay nhìn bức tranh này của anh họa sĩ Pascal Campion; tự an ủi, có đấy thôi, mình chưa có duyên gặp họ mà thôi; nhưng điều quan trọng hơn cả là nhắc nhở bản thân nhớ xem mình viết vì cái gì.

65676_619575241404086_652624411_n

20 Comments

Nghệ thuật lại khá vô dụng | All art is quite useless – Oscar Wilde

Lời tựa mở đầu tiểu thuyết “Bức tranh của Dorian Gray”

Nghệ sĩ là người sáng tạo nên những cái đẹp. Khơi mở nghệ thuật và ẩn che nghệ sĩ chính là mục tiêu của tự thân nghệ thuật. Kẻ phê bình là người có thể chuyển tải ấn tượng của mình về những cái đẹp theo một lối khác hoặc bằng một chất liệu khác.

Phê bình, dù khen hay chê, thực chất chính là một dạng tự truyện. Kẻ tìm thấy những ý nghĩa xấu trong những cái đẹp vốn là kẻ đã tàn rữa không chút phấn hương. Đó là một sai lầm.

Leave a Comment
Back To Top