Vì mình rền rĩ quá nhiều về việc muốn đi châu Âu và tình yêu dành cho nước Ý, anh đã gởi cho mình link một bài viết. Trong bài viết “Riccardo, trái tim sư tử” có nhắc đến vở opera Nabucco của Verdi, kể chuyện những người Do Thái bị bắt làm nô lệ ở Babylon sau khi mất nước. Người ta tri ân vở opera được sáng tác năm 1842 này là “đã giúp làm sống dậy lương tâm dân tộc của nước Ý.” Đọc đến đây thì mình bật cười. Một dân tộc còn biết nghe nhạc…
Leave a CommentCategory: Viet
There is no excerpt because this is a protected post.
Leave a CommentFour months. It feels like 4 days, or a dream. Or a moony vague adventure. Legendary says once there was a time I remembered every single special days, celebrated with all my joyfulness and innocence. But time passed, my mind’s gone absent. The guy I was in relationship back at the time in Washington, he remembered even my clothing at the first time we met each other, what I said and what I did (ok, that’s partly why I fall for him.) Nevertheless, I even didn’t remember I had met him before. I still keep in my mind anniversaries of…
Leave a CommentDownload: Cô Bán Bún Bên Cạnh Nhà
Xin cho về trọ gần nhau
Mai kia dù có ra sao cũng đành
Trước cửa nhà có 1 cô bán bún. Cô bán bún trông đến là xinh. Tóc đen lay láy không nhuộm linh tinh, má bầu bĩnh trắng hồng, người tròn tròn do ngồi cạnh nồi nước mỡ lâu ngày, miệng nhỏ nhỏ cứ ríu ran những chuyện đầu phố cuối ngõ, không đâu vào đâu, nhưng mà cứ duyên thế nào không chịu được.
Sáng sớm thế nào dắt xe ra khỏi nhà cũng phải làm 1 tô bún. Bún giò, 15k/ tô, chả rẻ. Nhưng phải làm. Để có cớ ngồi nghe cô líu lo chuyện chó trong xóm đẻ mấy con, mèo nhà ai đi hoang chưa về, bà nào đi đánh ghen không ngờ lại phát hiện ra ông chồng là gay,… Sợ nhất là một sáng Chủ nhật đẹp trời, đang ăn bún thì nghe cô quảng cáo là có nhóm nhạc Việt Nam, nhưng mà Hàn lắm, hát hay lắm, clip nội dung chất lắm. Phởn phơ nhai xong cục giò, vào nhà mở máy lên, gõ cạch cạch trên youtube.
“HKT – Mặt trái sự thật.”
Nghe được nửa bài thì tô bún cũng một nửa đi tới ruột già, nửa kia mấp mé đòi lại quyền tự do bằng con đường…miệng. Miệng lầm bầm chửi thề, một thảm họa của Vpop, nhân tiện chửi luôn sao mà gu của cô bán bún thấp kém thế. Bạn nào tò mò thì cứ click link này mà nghe : Mặt trái của sự thật.
Sáng hôm sau ra phỉnh phờ cô bán bún:
-Khiếp, hôm qua chị tiếp thị nhóm nào mà ghê thế? Em nghe xong sém ói mất tô bún ngon lành của chị.
Cô bán bún tủm tỉm cười, thỏ thẻ:
-Hay mà… Thơ thấy hay lắm mà…
2 Comments(Zi Nguyen) Đây là một bài tâm sự cá nhân, không phải bài viết. Tôi viết cho những cô bạn dễ thương của tôi, không phải cho thiên hạ 🙂 1. Tôi nhớ một lần, ở quầy bar trong nhà một người bạn, lần đầu tiên tôi uống Sex on the Beach. Đứa thô lậu như tôi cũng chẳng kén chọn gì với cocktail; chỉ nhấp môi lấy vị cho biết là chính. Nhưng giữa tiếng nhạc của Queen, bài Bohemian Rhapsody thì phải, tôi vẫn còn nhớ bạn dặn tôi một câu ghi lòng tạc dạ: “Become bitchy, then…
Leave a CommentNằm đây em trải chiếu hoa Em ngả nhánh cỏ đi qua cõi lòng Sợi dọc là sợi em mong Sợi ngang là sợi em hong tơ hồng Biết có duyên nợ gì không Đắn đo chi mãi mà hồng đào phai Tựa trông phong nguyệt hôm mai Em ru cho nốt một vài buông lơi “Gió đưa cây cải về trời Rau răm ở lại chịu đời đắng cay” Δ Này nhân duyên rày đây mai đó Người theo cơn gió Có hay đường về? Khi nào mỏi mệt cơn mê Về đây em trải chiếu hoa cho nằm.
Leave a CommentNếu người ta đi từ cõi mộng về cõi thực, người ta sẽ thấy thứ gì trước tiên?
Người ta sẽ thấy cái lỗ rún của mình trước tiên.
Tôi thấy ngày thường ít ai nhìn lỗ rún của mình. Người ta soi mặt, xoa tay chân, nắn bóp ngực, tô môi đánh mắt, cạo lông nách. Người ta không mấy khi ghé mắt xuống nhìn cái điểm ở giữa, vì người ta nghĩ ở đó chẳng có gì để nhìn. Xuống một chút, lên một chút, nhiều thứ vui hơn.
Cái vết sẹo đó đánh dấu người ta chào đời, mất đi một trong những kết nối hiện hình mà (vẫn) quan trọng nhất trong cuộc đời mình – kết nối dinh dưỡng với Mẹ. Ông trời đánh dấu mất mát đau thương đó bằng một vết sẹo mãi mãi không liền da. Nếu có tâm nhìn vào cái lỗ đó, có khi ta sẽ thấy lỗ đen vũ trụ, nơi mà nghe đồn ở đầu kia là một điểm khác của dòng thời gian. Quá khứ hoặc tương lai.
Leave a CommentSự đời thay đổi vèo vèo. Trước khi mình nghỉ làm ở chợ thì con trai chủ chợ còn single. Đi chơi một vòng quay về thì bản đã cưới. Hên là bản vừa xấu vừa khó ưa vừa đáng ghét, chứ không chắc mình cũng tiếc lắm. Mình cũng thay đổi. Tháng trước còn thảnh thơi ngắm trăng uống rượu; tháng này mình đi làm hơn 12 tiếng một ngày. Có người thích cuộc sống thay đổi không ngừng, nhưng sao cuộc sống của mình cũng thay đổi không ngừng mà nó chẳng có gì vui? Hay cũng giống…
2 CommentsHôm qua về nhà, cả người dơ hầy lại còn mệt rã rời, mình chui vào phòng tắm, bật nước ấm ấm. Hai bàn chân nhức nhói cả lên; mà đôi khi mình vẫn nghĩ là không khác gì bước đi của nàng tiên cá, mỗi một bước là một lần gai đâm. Thế rồi mình đứng trong bồn tắm và nhìn thấy tấm rèm ngăn nước màu xanh biển và trắng, trang trí vỏ sò. Tất thảy trong phòng tắm của mình và Hương đều cùng một tông như vậy, thảm chùi chân, thảm lót, v.v… Phòng tắm của…
Leave a Comment
“When you’re down, that’s where you’ll stay”
(“In the City” – The Eagles)
Tôi nhìn chăm chăm vào tủ kiếng đựng đồ ăn trong cafeteria. Hôm nay không có sandwich gà. Tôi không thích cá ngừ lắm; mà gà tây với cả “ham” thì trông quá tệ. Một miếng sandwich gần 4 đồng, kẹp 2, 3 lát “ham” mỏng dính, thứ “ham” mà bạn có thể mua được với giá 3 đồng một hộp bự ở WalMart. “Chả có gì ăn được trong cafeteria,” ai cũng nói thế; nhưng dòng người xếp hàng đợi tính tiền chưa bao giờ ngắn hơn 4, 5 người. Nhìn ngắm mãi cũng chán, tôi chạy qua quầy tự phục vụ, xúc một vá bự đầy nhóc trứng nghiền và xúc xích và gà băm sốt. Không có rau. Tôi thích ăn rau, nhưng tôi rất ghét salad, tôi ghét thứ gì chưa được nấu chín, trừ sashimi và sushi. Tôi còn biết có cả những đứa đi ăn sushi bar nhưng luôn chọn những dĩa đã được nấu chín nữa kia, nhưng tôi chẳng bao giờ chửi chúng nó được, một phần vì chúng nó là bạn tôi, hai phần vì tôi cũng không ăn được wasabi. Lần duy nhất tôi chịu đưa một thứ có mùi wasabi vào miệng là ở nhà một thằng bạn trong lúc đang ngả ngớn trên ghế xem SpongeBob, tôi vớ một bịch chip mà không hỏi hắn vị gì, đưa nguyên cả nắm vào miệng. Sau đó là ho sặc sụa, nước mắt ràn rụa, thấu tới óc. Tôi chửi thề không ngừng, vừa uống cả ngụm nước to vừa chửi. Chả biết là chửi ai.
Túi xách trên vai, một tay cầm khay đồ ăn, một tay giữ chai nước; tôi bước vào phòng ăn, đảo mắt tìm một bàn trống. Tôi thà ăn ở ngoài hành lang còn hơn phải ngồi chung bàn với bất kỳ ai, vừa trệu trạo nhai vừa cười vừa nói những câu chuyện nhạt nhẽo thấu óc. Lý thuyết là thế, thực tế thường là người ta sẽ nhìn thấy tôi trước, sẽ cười với tôi, tôi sẽ cười lại, sẽ mang khay thức ăn đến bàn của họ, sẽ cố gắng nghĩ xem câu đầu tiên tôi nên nói là gì. “Mùa này học thế nào hả anh?” hoặc “Mới học xong hả chị?” Câu nào cũng tệ như nhau.
Có một bàn trống trong góc, tôi lẻn nhanh tới đó trước khi chạm mắt với bất kỳ người quen nào. Sẽ dễ chịu hơn một chút khi họ chuyển tới bàn của tôi, như thế tôi không có cảm giác đang phản bội chính mình. Tôi lục tìm iPod trong túi xách, đeo earphone vào tai. Chế độ an toàn số 1 vừa khởi động, lời biện minh hoàn hảo cho việc, “Em không nghe chị gọi.” Sau đó tôi tháo mắt kiếng ra, đặt lên bàn, vị trí thật nổi bật. Chế độ an toàn số 2: “Em không đeo kiếng nên chẳng thấy anh, em xin lỗi nha.” Thật ra họ cũng chẳng để ý mấy đâu, cả earphone lẫn mắt kiếng. Tôi không biết họ để ý chuyện gì, nhưng đại khái là họ chẳng để ý gì cả – những con người luôn có nhu cầu ngồi ăn chung bàn với ai đó. Họ không để ý đến đồ ăn họ đang ăn vì bận nói chuyện với tôi; và họ cũng không để ý đến tôi vì đang mồm họ bận nhai. Tôi thật không hiểu được họ nhiều lắm. Và ngược lại.
Leave a Comment