Skip to content →

Cô bán bún bên cạnh nhà.

Download: Cô Bán Bún Bên Cạnh Nhà


Xin cho về trọ gần nhau

Mai kia dù có ra sao cũng đành

Trước cửa nhà có 1 cô bán bún. Cô bán bún trông đến là xinh. Tóc đen lay láy không nhuộm linh tinh, má bầu bĩnh trắng hồng, người tròn tròn do ngồi cạnh nồi nước mỡ lâu ngày, miệng nhỏ nhỏ cứ ríu ran những chuyện đầu phố cuối ngõ, không đâu vào đâu, nhưng mà cứ duyên thế nào không chịu được.

Sáng sớm thế nào dắt xe ra khỏi nhà cũng phải làm 1 tô bún. Bún giò, 15k/ tô, chả rẻ. Nhưng phải làm. Để có cớ ngồi nghe cô líu lo chuyện chó trong xóm đẻ mấy con, mèo nhà ai đi hoang chưa về, bà nào đi đánh ghen không ngờ lại phát hiện ra ông chồng là gay,… Sợ nhất là một sáng Chủ nhật đẹp trời, đang ăn bún thì nghe cô quảng cáo là có nhóm nhạc Việt Nam, nhưng mà Hàn lắm, hát hay lắm, clip nội dung chất lắm. Phởn phơ nhai xong cục giò, vào nhà mở máy lên, gõ cạch cạch trên youtube.

“HKT – Mặt trái sự thật.”

Nghe được nửa bài thì tô bún cũng một nửa đi tới ruột già, nửa kia mấp mé đòi lại quyền tự do bằng con đường…miệng. Miệng lầm bầm chửi thề, một thảm họa của Vpop, nhân tiện chửi luôn sao mà gu của cô bán bún thấp kém thế. Bạn nào tò mò thì cứ click link này mà nghe : Mặt trái của sự thật.

Sáng hôm sau ra phỉnh phờ cô bán bún:

-Khiếp, hôm qua chị tiếp thị nhóm nào mà ghê thế? Em nghe xong sém ói mất tô bún ngon lành của chị.

Cô bán bún tủm tỉm cười, thỏ thẻ:

-Hay mà… Thơ thấy hay lắm mà…

À quên, chưa giới thiệu, cô bán bún tên Thơ. Cái tên đọc lên là cứ nghe ngan ngát mùi hương đồng gió nội, yêu lắm cơ. Lại được cái xưng hô toàn bằng tên, nghe ngọt như bột ngọt cô quăng cả bịch vào nồi nước lèo bốc khói.

-Chịu chứ em chả thấy hay chỗ nào chị ạ. Hát gì mà kinh.

-Ừ thì... *cười rúc rích*

Đấy, chết người ở chỗ đấy. Cái điệu cười rúc rích. Nói chả bao giờ cãi, cứ cười rúc rích, ngọt ngọt, xinh xinh, thanh thanh, mỏng mỏng. Mắt lúng liếng đáo qua đáo lại, môi nhoẻn thành hình vòng cung nhỏ xíu. Thỉnh thoảng cứ phải ngồi tưởng tượng, xem bữa nào ăn bún không trả tiền, chả biết cái điệu cười ấy có còn trong veo mà thơ đến như thế hay không.

————

Sáng hôm nay trời mưa.

Cô bán bún vẫn mở hàng. Bàn ghế nước lèo núp dưới tấm bạt xanh. Gánh bún vắng khách. Đang mưa mà. Tặc lưỡi cho cái sự bạc bẽo của nhân gian. Cái đẹp, cái ngon trước mắt, vậy mà chỉ vì chút mưa cũng ngại ngần không tìm đến. Chả cần biết bún ngon hay cái điệu cười rúc rích, chả cần biết giò heo cô bán nhiều nạc ít mỡ, hay người cô tròn tròn lẳn lẳn.

Móc túi còn được 20k. Tặc lưỡi. Anh hùng vì mỹ nhân còn đánh đổi được cả giang san, đằng này, có 15k/ tô bún giò… Lẽ nào lại không…

Ngồi xuống, lấy giọng như Tào Tháo ra lệnh đánh Xích Bích:

-Ơi chị cho em tô bún giò!

Cô cười, mắt ánh lên như nắng ngày mưa. Hôm nay hình như trời mưa nên lòng người ẩm ướt. Ăn tô bún cứ nhẩn nha… Quán lại vắng.

Hôm nay cô cũng ít hay chuyện như mọi hôm. Chả biết chó nhà bên đã đẻ hay đã chết. Đánh liều bắt chuyện trước vậy.

-Chị bán ở đây tính ra cũng gần 1 năm rồi nhỉ.

Cô bán bún thừ người ra một giây, chắc để ước chừng, rồi gật đầu.

-Ừ, một năm rồi đấy em. Nhanh quá.

-Quán lúc này cũng thấy đông khách. 

Cô cười nhè nhẹ, tay thoăn thoắt chặt giò thành cục.

-Mà em nói chị mới để ý. Nghĩ lại thì có người ăn bún chị cả năm rồi, vậy mà ngày mưa cũng không đến, buồn em nhỉ.

Tự dưng cục giò đang nuốt tắc ở cổ họng, làm một miếng trà nóng mới xuôi. Cục giò xuôi được xuống bao tử thì nhớ ra, đôi lúc quên mất cái con người lúc nào cũng cười rúc rích, lúc nào cũng “Thơ thơ”, lại còn nghe cả nhạc HKT, thì vẫn là chị gái – là thân gái – mênh mang gánh trên vai những buồn…

Người ăn bún chị bán cả năm, ngày mưa vẫn không đến…

—————-

Một hôm khác ăn bún, đùa với cô:

-Chị ơi, thế bao giờ định lấy chồng?

Cô cười rúc rích, má thoáng hồng lên.

-Thơ chẳng biết đâu. 

-Ơ, thế không ai để ý à?

-Thơ chẳng biết…

Tự dưng ác thế nào, lại đùa:

-Cái gì cũng không biết. Lạ nhỉ. Thế định ngồi đây bán bún cho em ăn cả đời à?

Cô bán bún liếc nhìn một cái. Rõ sắc.

-Nói là giữ lấy lời đấy nhé. Thơ còn bán bún mà em không ra ăn thì coi chừng đấy.

-Hehe, chị yên tâm. Bún chị còn bán là em còn ăn.

Phew, hứa một lời, nghe lẫm liệt làm sao.

Nghĩ dại, nếu mà như thế thật, không lẽ 365 ngày 1 năm, mấy chục năm cuộc đời, cứ sáng sáng lại ra đây ăn bún? Tự dưng thấy trẻ con hết sức. Cười – không phải cười rúc rích – mà là cười ha hả cho một lời hứa bông lơn.

Yêu đương còn không giữ được cả đời. Vợ chồng còn có li dị. Có ai ăn một gánh bún cả đời được không?

—————-

Rồi một hôm trời nắng.

Sáng dắt xe ra khỏi nhà, nhìn về phía bên tay trái, miệng gào lên, lại như Tào Tháo lệnh đánh Xích Bích.

-Ơi chị, một bún…

Bún ơi… bún à…

Bún đi đâu rồi, sao hôm nay góc trái vắng tanh. Không bàn, không ghế, không bạt, không nồi. Cô bán bún cũng không.

Ngày một, ngày hai, vẫn không thấy cô bán bún. Đến hôm thứ ba đánh liều hỏi bác hàng xóm (lúc bác đang đứng quét lá)

-Bác biết chị bán bún đi đâu rồi không bác?

-À, nghe đâu về quê lấy chồng, rồi theo chồng vô Sài Gòn rồi.

Thôi rồi, vỡ nhé, lời hứa ăn bún.

————

Chả biết Tào Tháo thua trận Xích Bích thì có đau hơn không giành được Tiểu Kiều hay không. Chỉ biết hôm ấy buồn thơ thẩn nguyên ngày, vì bún thì ít, mà vì người thì nhiều.

21 tháng 04 năm 2011

(nhân tiện dạo này đang đi làm waitress ở tiệm bún bò, post lại bài này)

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện

2 Comments

  1. Vân Anh Vân Anh

    Mình thì thích tên Thương hơn là tên Thơ . Tên Thơ với mình nghe tiểu thư quá so với câu chuyện , làm m nho toi mấy vần thơ ấy . Tên Thuong nghe dễ thương tròn trịa, ngây ngô , nhưng có vẻ khắc khổ một cách giấu diếm

    • Tớ chọn tên Thơ vì kiểu nó nghe trẻ con í 🙂 Chữ Thương thì lại thấy mặn mà, khổ quá 🙁

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: