Skip to content →

Category: Uncategorized

Bụi quý (Pautovsky)

Thầy nói đây là một trong những truyện ngắn phải đọc. Thế là mình đọc. Từ năm lớp 10 đến bây giờ đã gần 6 năm. Lòng có lúc nguội lạnh như lửa, có lúc toả khói như băng; nhưng nhiệt tâm cho một bông hồng vàng thì chưa bao giờ mất. Btw, đứa mô mượn quyển ni của thầy mà ko trả, chừ mua quyển mới trả đi nghe bây :)) mỗi lứa học trò đi qua là tủ sách nhà thầy vơi vài cuốn. Ác vừa thôi chớ. À, tìm ảnh minh hoạ cho bài trên google thì…

Leave a Comment

From R. to R., with laugh

Bạn đang đau. Mình lại ở xa quá, và mình lại đang vui. Đưa tay ra đã không còn chạm được vào nhau. Cuộc sống thật biết chiều lòng người. Bạn vừa thiếu nhẫn tâm, lại không đủ chân thành, rốt cuộc người khổ vẫn là bạn. Gieo thương nhớ để rồi tự trách bản thân đa tình, có gì vui? Đa tình thì đừng nên luỵ tình. Hoặc nhắm mắt mà sống, hoặc chỉ nhìn thẳng về phía trước. Mình bây giờ đang vui nên cũng không hào hứng nói với bạn chân lý muôn đời được. Nhưng vẫn…

Leave a Comment

Ta sẽ làm chi đời ta? (Phạm Lữ Ân)

Trong nhóm thợ xây đang làm việc cạnh nhà tôi, có một cậu phụ hồ dáng thư sinh nhưng miệng luôn ca hát. Cậu vừa tốt nghiệp phổ thông, làm những việc vặt như khiêng vác, sắp xếp đồ đạc và ở lại công trường vào ban đêm để trông coi vật liệu. Đêm, nằm dài trên chiếu, dưới ánh đèn tờ mờ, xung quanh ngổn ngang gạch cát, cậu vừa đọc ngấu nghiến những tờ báo tôi cho mượn vừa hát vang hết bài này đến bài khác. Hỏi chuyện tôi mới biết, ba mẹ cậu đều đi làm…

Leave a Comment

Tấm bản đồ – bài thơ cuối cùng của Wisława Szymborska(*)

Nguồn: http://liliapl.blogspot.com/2012/02/tam-ban-o-bai-tho-cuoi-cung-cua-wisawa.html Thái Linh dịch . . Phẳng như cái bàn nơi nó được trải lên. Bên dưới nó không có gì chuyển động và đổi chỗ. Hơi thở loài người của tôi – trên nó, không gây ra cơn lốc xoáy nào và không gì xáo trộn các sắc màu tinh khiết nó mang. . Thậm chí biển luôn hiền hòa xanh bên những bờ biển tả tơi rách nát. . Mọi thứ ở đây đều nhỏ xinh, gần và đến được. Tôi có thể gí vào núi lửa bằng đầu móng tay, xoa lên các địa cực mà chẳng cần…

Leave a Comment

Nếu cá mập là người [Bertolt Brecht]

Cô bé – con gái bà chủ nhà – hỏi ông K.: “Nếu cá mập là người, liệu chúng có cư xử tử tế hơn với loài cá nhỏ không hở ông?”. Ông đáp: “Ừ, hẳn rồi. Nếu cá mập là người, nơi biển cả chúng sẽ cho xây khu nhà ở thật lớn và kiên cố cho cá nhỏ, trong đó có đầy đủ lương thực thực phẩm, lại còn có thảo mộc và bách thú để ngắm nữa. Chúng sẽ lo liệu cho khu cư xá này luôn luôn có nước tươi mát, và đề ra những biện…

Leave a Comment

Giọt nước mắt của lề phải [Đoan Trang]

“Báo chí là bản nháp thô đầu tiên của lịch sử.” (Donald Graham) Đoan Trang Trong suy nghĩ của nhiều người ngoài ngành, qua phản ánh của phim ảnh, nghề báo đẹp như được phủ một lớp hào quang.Nhà báo được tiếp xúc với số lượng người cực lớn, trong đó có nhiều quan chức cao cấp, văn nghệ sĩ nổi tiếng. Nhà báo có thể “dồn” một ông cốp tới lúc phải đắng họng, có thể vạch trần những âm mưu xấu xa, có thể bá vai bá cổ một nhà văn chụp ảnh, hay ôm hoa đứng bên…

Leave a Comment

Nỗi lòng của tên tuyệt vọng (Trịnh Công Sơn)

Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người. Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời…

Leave a Comment
Back To Top