Skip to content →

Tag: Friendship and Philia

những ngày mộng mơ

Những ngày này tôi thấy mình rất lạ.

Mọi khi vào tầm thời gian này (tháng 3-tháng 5 hằng năm), với những điều kiện tác động như thế; tôi hẳn đang trải qua một cơn trầm cảm chán đời, không thiết tha làm việc gì. Và chỉ cần một tác động nhỏ cũng đủ làm tôi nằm bẹp ra giường, tựa như cả thế giới đang đè lên người mà nghiến nát mình ra.

Leave a Comment

“Around the Corner a Vanished Friend”

Around the Corner được viết bởi Charles Hanson Towne, một nhà thơ người Mỹ thể kỷ 20. Bài thơ viết về tình bạn và thời gian, đã được Zen Pencils chuyển thể thành truyện tranh. Nguồn: Zen Pencils

Leave a Comment

Người ta đã gặp nhau như thế nào?

(Ảnh: Zi Nguyen) Viết ngắn vài dòng thôi nhé, vì dạo này bận chăm chút cho “Get Lost. Be Found.” Hôm nay mình tìm được Facebook của cô giáo dạy thêm mình cấp I, người đã luyện cho mình vào Nguyễn Khuyến, nhờ có thế mình mới được vào Lê Quý Đôn, mới “bá đạo” như hôm nay. Có thế thôi mà lại làm mình nghĩ về một chuyện, rằng trong đời này, con người ta gặp nhau như thế nào. Chuyện ấy lâu lâu mình lại nghĩ một lần, thường là những khi một ánh nháng lên nào đó…

Leave a Comment

Gởi bạn – người đang ở trong “Phòng Chờ đợi.”

532768_375405905827925_832105253_n

Gởi bạn Vẹt Hồng,

Mình biết những ngày này là những ngày không vui trong cuộc đời hơn hai mươi năm của bạn, nhất là sau năm năm bạn đã được sống và hòa mình vào môi trường của những người cùng sở thích, cùng đam mê, hay nói như một người mình đã từng quen, “cùng một tầng bay.”

Trong năm năm đó, bạn có biết bao nhiêu lần mình đã thầm ghen tị với bạn, với cuộc sống mà bạn đang có: xung quanh là bạn bè, là “đồng chí”, là những chuyến đi, là nghệ thuật và sáng tạo, là những người hiểu điều bạn đang nói và nói những điều bạn muốn hiểu? Nhưng ghen tị cho vui thế thôi. Mình vẫn sống tốt. Và bạn, bạn cũng sẽ sống tốt. Chúng ta đều phải học cách sáng-tạo một mình, và mình không đang nói đến một tác phẩm, mà nói đến cuộc đời của chính chúng ta.

9 Comments

“Ngày mai như ngày hôm nay…”

Em ngồi cuộn mình trong góc quán cafe nhỏ, tay khuấy cốc cafe nóng bốc khói, nhìn ra cửa kính. Ngoài trời phủ một màn mưa nhẹ, nhưng xám, đủ để làm lạnh những trái tim nhỏ xíu không được ủ ấm. Đối diện em là màn hình laptop, một vài assignment chưa làm xong, news feed Facebook, vài trang hình ảnh vui nhộn. Trong quán nức mùi cafe rang. Tìm ở giữa cái đất ngập Starbucks này được một quán còn mùi cafe rang, uống cốc cafe còn nguyên mùi cafe cháy, em tự nhận mình may mắn. Nhất là trong một ngày mưa.

2 Comments

Life moves on.

  Damn it, có những ngày mà chuyện xe cộ tiền bạc con người nó tụ lại đổ một đống thối hoắc lên đầu mình như thế này, lái xe về nhà thấy cơm đầy nồi, trứng đầy dĩa, canh rau đâu ra đấy, bọc nilon cẩn thận để trên bàn; mới thấy quý phước đức ông bà để lại cho mình; mới biết quý nghĩa tình bạn bè xung quanh đối xử với mình. Thiệt cái số mình mà không có bạn bè, giờ không biết trôi dạt ở nhánh sông nào rồi. Lên mạng thì thấy bạn đi…

Leave a Comment

Thư gởi cho anh, cho anh nào đang đọc thư này

Zi Nguyen Hôm nay em ra khỏi nhà. Giời ạ, một chuyện như thế mà em cũng phải kể ra đây sao? Ngày nào em chẳng ra khỏi nhà, anh nhỉ. Mỗi ngày em ra khỏi nhà, đi làm, đi chợ, đi mua đồ, có những ngày đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Nhưng em đã đi đâu trong những ngày ấy? Một lộ trình lặp đi lặp lại, qua những điểm đã quen mắt quen tai, làm việc và làm việc; để rồi tối đến lết về nhà trong trạng thái toàn thân mệt rã và…

Leave a Comment

Giờ nghỉ trưa

Sự đời thay đổi vèo vèo. Trước khi mình nghỉ làm ở chợ thì con trai chủ chợ còn single. Đi chơi một vòng quay về thì bản đã cưới. Hên là bản vừa xấu vừa khó ưa vừa đáng ghét, chứ không chắc mình cũng tiếc lắm. Mình cũng thay đổi. Tháng trước còn thảnh thơi ngắm trăng uống rượu; tháng này mình đi làm hơn 12 tiếng một ngày. Có người thích cuộc sống thay đổi không ngừng, nhưng sao cuộc sống của mình cũng thay đổi không ngừng mà nó chẳng có gì vui? Hay cũng giống…

2 Comments

In the States


“When you’re down, that’s where you’ll stay”

(“In the City” – The Eagles)

Tôi nhìn chăm chăm vào tủ kiếng đựng đồ ăn trong cafeteria. Hôm nay không có sandwich gà. Tôi không thích cá ngừ lắm; mà gà tây với cả “ham” thì trông quá tệ. Một miếng sandwich gần 4 đồng, kẹp 2, 3 lát “ham” mỏng dính, thứ “ham” mà bạn có thể mua được với giá 3 đồng một hộp bự ở WalMart. “Chả có gì ăn được trong cafeteria,” ai cũng nói thế; nhưng dòng người xếp hàng đợi tính tiền chưa bao giờ ngắn hơn 4, 5 người. Nhìn ngắm mãi cũng chán, tôi chạy qua quầy tự phục vụ, xúc một vá bự đầy nhóc trứng nghiền và xúc xích và gà băm sốt. Không có rau. Tôi thích ăn rau, nhưng tôi rất ghét salad, tôi ghét thứ gì chưa được nấu chín, trừ sashimi và sushi. Tôi còn biết có cả những đứa đi ăn sushi bar nhưng luôn chọn những dĩa đã được nấu chín nữa kia, nhưng tôi chẳng bao giờ chửi chúng nó được, một phần vì chúng nó là bạn tôi, hai phần vì tôi cũng không ăn được wasabi. Lần duy nhất tôi chịu đưa một thứ có mùi wasabi vào miệng là ở nhà một thằng bạn trong lúc đang ngả ngớn trên ghế xem SpongeBob, tôi vớ một bịch chip mà không hỏi hắn vị gì, đưa nguyên cả nắm vào miệng. Sau đó là ho sặc sụa, nước mắt ràn rụa, thấu tới óc. Tôi chửi thề không ngừng, vừa uống cả ngụm nước to vừa chửi. Chả biết là chửi ai.

Túi xách trên vai, một tay cầm khay đồ ăn, một tay giữ chai nước; tôi bước vào phòng ăn, đảo mắt tìm một bàn trống. Tôi thà ăn ở ngoài hành lang còn hơn phải ngồi chung bàn với bất kỳ ai, vừa trệu trạo nhai vừa cười vừa nói những câu chuyện nhạt nhẽo thấu óc. Lý thuyết là thế, thực tế thường là người ta sẽ nhìn thấy tôi trước, sẽ cười với tôi, tôi sẽ cười lại, sẽ mang khay thức ăn đến bàn của họ, sẽ cố gắng nghĩ xem câu đầu tiên tôi nên nói là gì. “Mùa này học thế nào hả anh?” hoặc “Mới học xong hả chị?” Câu nào cũng tệ như nhau.

Có một bàn trống trong góc, tôi lẻn nhanh tới đó trước khi chạm mắt với bất kỳ người quen nào. Sẽ dễ chịu hơn một chút khi họ chuyển tới bàn của tôi, như thế tôi không có cảm giác đang phản bội chính mình. Tôi lục tìm iPod trong túi xách, đeo earphone vào tai. Chế độ an toàn số 1 vừa khởi động, lời biện minh hoàn hảo cho việc, “Em không nghe chị gọi.” Sau đó tôi tháo mắt kiếng ra, đặt lên bàn, vị trí thật nổi bật. Chế độ an toàn số 2: “Em không đeo kiếng nên chẳng thấy anh, em xin lỗi nha.” Thật ra họ cũng chẳng để ý mấy đâu, cả earphone lẫn mắt kiếng. Tôi không biết họ để ý chuyện gì, nhưng đại khái là họ chẳng để ý gì cả – những con người luôn có nhu cầu ngồi ăn chung bàn với ai đó. Họ không để ý đến đồ ăn họ đang ăn vì bận nói chuyện với tôi; và họ cũng không để ý đến tôi vì đang mồm họ bận nhai. Tôi thật không hiểu được họ nhiều lắm. Và ngược lại.

Leave a Comment

Nhà mới

Những ngày hôm nay khá vui, hầu hết là những niềm vui nho nhỏ, đan xen với những nỗi lo bất tận quẩn quanh. Nhưng ít ra là vui, đủ để sờ được, thấy được, và nghĩ về được. Mọi người dễ thương lắm. Có thể là quá sớm để nói bất kì điều gì. Có thể là vẫn còn mỏng manh, không so được với những tình bạn ngây thơ từ lúc nhỏ xíu rồi đi với nhau qua hết tháng ngày. Nhưng lâu lắm rồi mới được sống trong không gian có mùi của tình bạn, với Bảo…

Leave a Comment
Back To Top