Đã thành lệ hằng năm, cứ đến tháng 11 là mình sẽ đem lòng nhớ Tết.
Leave a CommentTag: Friendship and Philia
Ngày 01 tháng 12 năm 2017 Cách đây vài năm trở về trước, tôi vẫn có thói quen viết thư đầu năm, tức là khai bút vào Tết ta. Bây giờ thì không còn như thế nữa. Tối hôm nay trong lúc đang chạy xe qua những con đường rộng rãi và đầy bụi của Sài Gòn, tôi nghĩ mình nên viết một lá thư cuối năm. Tôi tự hỏi vì đâu lại có sự thay đổi như thế? Có lẽ khi trẻ hơn, chúng ta đi qua một năm cũng thênh thang hơn. Chúng ta lao vào năm mới…
Leave a CommentCó những lúc tôi nhớ ngày xưa đến độ tôi mở một bài hát (chẳng hạn như bài Trái Đất Tròn của Hải Bột), nằm dài ra một mặt phẳng nào đấy, nhắm mắt lại và nghĩ giá như không khí này, giai điệu này có thể trở thành một chiếc gối êm như bông đặt lên mặt mình. Cứ đặt như thế và tôi ra đi nhẹ nhàng như thiếu nữ trong bài If I Die Young. Khi mở mắt ra thì mình đã chuyển thế, tái sinh thành mình của năm 16 tuổi, áo dài xanh chạy giữa…
Leave a CommentSome days ago, I texted the guy who hosted my blog for free and asked how he has been doing. He went back to Vietnam 4 months ago after maybe nearly 10 years living in the United States. He is one of a very few people I respect in Texas. While almost everyone will tell you how dumb you are when you date an abroad student (just like you) or you should get some fake marriage because that’s what a good child is supposed to do so you can pay your parents’ investment back, he simply told me to just do whatever makes me happy.
Leave a Comment
Photo: Phan Nam
Life
It’s been quite a while since my last journal. I was so caught up with the release of Moonbow Express Platform 3 that it had been the only thing in my mind for days. Creating the MailChimp’s template, making a promo video, sending out the PDF versions, editing all kinds of documents… I enjoyed doing all of those but at the same time, it drained my energy and took up so much time. Also, the quest of finding a sublet here in Boston hasn’t helped at all. Okay, it was a nightmare to be honest.
Leave a CommentPhoto: Zi Nguyen
Thường thì lúc nào cũng vậy, người ta chỉ thấy hào quang nhóng nhánh bên ngoài và ai cũng thèm muốn như thế, nhưng khi bắt tay vào làm, khi ngón chân chạm đến làn nước buốt lạnh của đại dương họ sắp phải vượt qua, người ta mới biết sợ.
Lúc mới kết thúc chuyến đi Winter Trip 2013 với Zi và Iris, tôi không thể xem những clip do Zi tổng hợp, thậm chí không muốn đọc lại quyển sách Get Lost. Be Found. do chính chúng tôi ngày đêm miệt mài viết. Trong những thước phim, những trang sách ấy, quần áo đã được lựa chọn kỹ càng, góc quay chuẩn mực, hậu kỳ chỉn chu, câu chữ cắt gọt,… Chừng như ảo quá, lạ quá so với những gì chúng tôi thực sự trải qua trên đường.
5 Comments
Photo: Phan Nam
Đặc biệt tặng Nhi, Nguyễn Nhật Dương, và Mèo Mù trong những ngày qua
Warning: Bài viết này không nghiêm túc, không hướng đến bất kỳ điều gì cao đẹp, tiếng Anh chen lẫn tiếng Việt, câu cú lủng củng. Mình viết cho những người mình thực sự yêu quý. Có những lúc nào đó mình hoặc người khác đã làm họ tổn thương, nhưng sẽ ổn cả thôi phải không?
5 Comments
And by “baby”, I meant my car – the black 2-door Honda. At first when I handed the buyer the key and signed off the title, I didn’t think much. Actually, I wanted to sell it as fast as possible. These weeks have been pretty rough on me and I really needed to get one thing off my mind. As they were driving my baby away, I felt relieved.
Leave a Comment
Nhân vật Roger Murtaugh trong phim Lethal Weapon có một câu nói kinh điển như sau, “I’m too old for this [shit].” Lần nào ông ấy cũng nói câu đó, và lần tiếp theo ông vẫn sẽ làm những thứ nhẽ ra ở tuổi ông, người ta không làm nữa. (có đúng vậy không?)
Tôi cũng giống ông này ở một điểm – tôi cũng có một câu tương tự, “Just one last crazy thing before…” Sau “before” là gì thì tùy theo thời điểm. Lần nào tôi cũng nghĩ, thôi sau này là xong rồi nhé, sống thực tế nhé, hết giai đoạn này là phải tập trung kiếm tiền và làm người lớn nhé. Vậy nên một lần này thôi hãy làm trò điên rồ này.
4 Comments
Cách đây vài hôm, tôi kể T. nghe chuyện năm xưa khi đang còn học Business, có những đêm tôi đã nằm khóc chỉ vì thấy đời mình nhạt kinh khủng. Khóc không nhiều, chỉ hơi ứa nước mắt. Nhiều nhất chỉ có lần đọc bài viết của một anh về cuộc đời này. Sáng nay tôi ngồi ở bàn ăn, uống cốc trà nóng. Tôi thoáng nghĩ có những ngày điều tốt lành nhất xảy ra với mình chỉ có cốc trà này đây. Còn lại mọi thứ cứ nhàn nhạt. Chính lúc ấy tôi nhận ra dường…
10 Comments