Mình mất gần 3 tháng để đọc xong quyển sách này của chị Phan Việt, mình cũng mất gần 3 năm lang thang ở xứ Mỹ này tính đến thời điểm đọc xong quyển sách. Có lẽ đó cũng là một điều thú vị.
Trước đây mình biết đến văn của chị Phan Việt qua những trích đoạn, hoặc trích dẫn, sau đó là blog “Nước Mỹ, nước Mỹ” của chị. Chị hiện lên qua những dòng văn là một người phụ nữ học cao, hiểu biết rộng, đi nhiều nơi và trải qua nhiều chuyện; dĩ nhiên những gì chị kể có một sức hấp dẫn với con bé còn trẻ và cạn nghĩ như mình. Nước Mỹ trải ra trước mắt, châu Âu trải ra trước mắt, thế giới của hàn lâm và học thuật phần nào cũng he hé một tí cho mình ghé mắt nhìn vào. Lẩn khuất trong những truyện ngắn của chị luôn có những con người hứng lên là nghỉ việc, và đi tìm một công việc khác, những con người loay hoay với những nỗi không yên mơ hồ bứt rứt của họ. Mà thôi, trước khi đi xa vào những tâm sự con người, mình quẩn quanh với những thứ tầm thường đã. Mình đoán chừng những nhân vật của chị – nếu họ dựa trên một hình mẫu có thật nào đó – đều tốt nghiệp những trường hạng top với GPA xuất sắc, kinh nghiệm đầy mình, gần như những thiên tài. Thời buổi suy thoái, đến người Mỹ cũng không mấy ai bỏ việc và tìm việc một cách thanh thản như thế.
00