Ông trời à, tại sao một đứa như con vẫn có được tình yêu đẹp thế? Con biết rồi, ông muốn cho con thấy là con đã sai đúng không? Rằng tình yêu thật sự luôn đẹp, và có thật. Vậy ông hãy gởi nó đến cả những cô gái con thương nữa nhé. Những chị em bạn bè trăm nghìn lần đáng yêu hơn con; ông cũng sẽ làm họ hạnh phúc nhé, ông Trời. Cho Jackie luôn luôn hạnh phúc ấm êm Cho Hương được cưới người mình yêu như chỉ đã ước Cho Skinny tìm được người…
Leave a CommentRio Lam Posts
Một tiểu thuyết của Enrich Maria Remarque về những thân phận Do Thái lưu vong, trốn chạy chui nhủi qua những đường biên giới, không được quốc gia nào thừa nhận. Có đủ tất cả: tù tội, bệnh tật, tha hoá, tình bạn, tình yêu, hy vọng và niềm tin. Nên đọc khi ngoài trời đang mưa và bạn đang ở trong nhà. Sẽ tuyệt nhất khi lúc đó gia đình bạn cũng đang ở nhà. Dĩ nhiên một chút yên tĩnh cũng cần thiết. Nhưng cơ bản là cảm giác đọc về những người lang thang không tương lai…
Leave a CommentVì người này : dungtrannam và bài viết này: NHÀ GIÁO VÀ NHIỆT HUYẾT Mỉa mai một chút khi chính nước Mỹ mới là nơi dạy mình tôn trọng và kính nể những người lính – bất kể của phe phái hay quốc gia nào. Lúc ở Việt Nam, tất cả những gì mình nghe từ đời thường là học dốt đi lính, bộ đội thế này thế kia. Đừng trách mình không tìm hiểu thêm. Ở Mỹ mình cũng chẳng tìm hiểu gì, nó thể hiện từ những chuyện nhỏ nhặt vô cùng. Ra sân bay xếp hàng thấy…
Leave a CommentTự nhiên thấy bài ni, rứa là nhớ Minh Nhật, nhớ Nunu, nhớ cái hồi cãi nhau vì dị bản nhiều quá. Hehehe người ta khổ vì yêu không phải cách yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi người ta khổ vì xin không phải chỗ đường êm quá ai đi mà nhớ ngõ đến khi hay gai nhọn đã vào xương vì thả lỏng không kiềm chế dây cương người ta khổ vì lui không được nữa những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa những tim không mà tưởng…
Leave a CommentTầm quãng này năm ngoái, lúc mình còn ngập ngụa trong mớ tuyết lạnh lẽo ngu ngốc ở Washington, một hôm ngồi ở thư viện, thằng Tenka gởi mình bài First of May. Nó bảo nghe đi, đứa nào nghe bài này xong cứ gọi là nhớ mối tình đầu đến điên luôn. Mình nhẩn nha click vào link nó gởi, chả nghĩ ngợi gì lắm. Dạo đó cảm xúc bị chai, nên cứ tự tin rằng chả có bài hát khỉ gió nào làm mình chông chênh hơn được. Thế mà nghe xong First of May thì mình khóc.…
Leave a Comment1. Một người phụ nữ tầm trung niên, khoẻ mạnh; đi với một bà cụ già tầm 60, người nhỏ thó, chân đi khập khiễng. Người phụ nữ mua 1 bao gạo 15 lbs và vài bó rau. Tôi thấy bà cụ ôm hết cả, chân lê từng bước nặng nhọc đi ra. Tôi tự an ủi mình, “Chắc người phụ nữ đang bận, lát nữa cô ta sẽ ôm bao gạo thôi mà.” Đợi mãi không thấy gì, cô ta vẫn mải mê đứng lựa mấy tờ báo. Tôi lại tự an ủi, “Lựa xong báo cô ta sẽ…
Leave a Comment(Zi Nguyen) Tôi nhớ lại trong một lúc trà đắng nào đó, trong vô số những người bạn của tôi, có một người đã nói: “Cứ sống hết mình đi. Đằng nào thì những giấc mơ của chúng ta cũng không thành sự thật đâu.” Câu nói đó lọt vào bộ sưu tập của tôi, gồm những câu nói tôi nhớ rõ từng dấu phẩy, từng ngữ điệu, nhưng không nhớ ai đã nói chúng và nói khi nào. Con người – với tôi – là một tập hợp hỗn tạp và nhoè nhoẹt. Thảng hoặc có những vệt…
Leave a Comment(Zi Nguyen)
Hôm nay trong lúc ngồi nghe nhạc bên cửa sổ trong thư viện, tôi đã đưa mắt nhìn ra bụi cây bên ngoài, thế là tôi phát hiện trong bụi cây tưởng chừng như tĩnh lặng đó có triệu triệu sự sống li ti li ti đang rung động dập dờn. Những chị sâu, những anh bọ, những chú bướm và những miếng lá mỏng tang, tất cả cứ râm ran lên dưới ánh mặt trời chớm hè của Texas. Thật ra tôi không nghe được gì vì lớp kính quá dày, nhưng tất cả những chộn rộn tôi nhìn thấy bằng mắt đã rung lên trong những sợi thần kinh âm thanh tế vi một cảm giác mơ hồ nào đó về những thanh âm bên kia lớp kính. Nói về nhìn, tôi cũng không phân biệt được đâu là lá, đâu là sâu bọ cánh bướm. Bọn chúng cứ nhảy cẫng lên, đan cài vào nhau theo một nhịp điệu hân hoan khoái lạc. Dập dờn, dập dờn. Thi thoảng ở đó có cả những em thỏ xám múp rụp, chẳng nơi nào trong campus bạn có thể thấy mấy ẻm, trừ cái góc tôi đang ngồi. Mấy ẻm nhảy ra, trố mắt nhìn đời dăm ba giây rồi lại nhún nhẩy đi vào. Đôi khi tôi đưa mắt nhìn theo để tìm xem tổ thỏ ở đâu, nhưng lần nào bụi cây tối om cũng nuốt chửng mấy ẻm vào trong, giống như ninja ẩn mình vào những tán lá. Có thể mấy ẻm đã tan vào lá. Hoặc có thể vì tôi đã quá tuổi để trở thành Alice dù chỉ trong ánh mắt. Càng lớn bạn càng thấy việc đuổi theo một chú thỏ là nhảm nhí, dù bạn sẵn lòng chi cả trăm đồng để săn cho được cô nàng hotgirl lớp bên cạnh. Nếu bạn không thấy việc đó nhảm nhí, thì mắt bạn cũng đã kém hơn trước nhiều, chân đã chồn và lòng đã mỏi. Những em thỏ vẫn ở trong hang thỏ, những chú sâu chị bọ vẫn ríu rít trong lá cây; chỉ có chúng ta là đi mãi không trở về.
Nhưng ngay cả đi, chúng ta cũng đi lạc.
Leave a Comment
Câu chuyện này tôi nghe từ một người bạn, và chẳng thể nào kiểm chứng được độ chính xác của nó. Bao nhiêu phần trăm sự thật và bao nhiêu phần trăm là những mắm muối đường ớt cho nó thêm những ướt át không cần thiết, có trời mới biết.
Leave a Comment
Tối qua mình có 1 giấc mơ rất lạ. Chả có ác quỷ alien công chúa vampire gì cả, chỉ có mình thôi. Trong mơ mình đang yêu. Yêu rất nhiều nhé. Nhưng cũng không phải kiểu yêu điên cuồng quên hết nhật nguyệt phong vân. Trong mơ mình yêu rất tràn đầy, cứ bình yên mà ăm ắp như cái bình đầy nước vậy thôi. Thế rồi mọi thứ hóa ra 1 giấc mơ. Trong mơ, mình tỉnh dậy và mình chả có ai để yêu cả. Lúc đó mình bấn loạn giống như người ta nhớ có điều gì…
Leave a Comment