Skip to content →

Rio Lam Posts

Một đoạn văn nhỏ xíu đọc hôm nay

“Chỉ có âm nhạc – chứ không phải những mẩu ngôn từ – mới có thể miêu tả được nguồn gốc của những niềm vui thuần khiết bừng lên trong tâm hồn sau hàng năm trời đơn độc tìm kiếm trong vô vọng một ai đó vượt lên trên những người khác, thực sự (không phải gần như, mà là thực sự) nhận ra và thấu hiểu những khao khát thầm lặng và thử cố gắng giao tiếp với những con người đã từng bị chế nhạo hoặc ruồng bỏ trong quá khứ.”

Leave a Comment

In the States


“When you’re down, that’s where you’ll stay”

(“In the City” – The Eagles)

Tôi nhìn chăm chăm vào tủ kiếng đựng đồ ăn trong cafeteria. Hôm nay không có sandwich gà. Tôi không thích cá ngừ lắm; mà gà tây với cả “ham” thì trông quá tệ. Một miếng sandwich gần 4 đồng, kẹp 2, 3 lát “ham” mỏng dính, thứ “ham” mà bạn có thể mua được với giá 3 đồng một hộp bự ở WalMart. “Chả có gì ăn được trong cafeteria,” ai cũng nói thế; nhưng dòng người xếp hàng đợi tính tiền chưa bao giờ ngắn hơn 4, 5 người. Nhìn ngắm mãi cũng chán, tôi chạy qua quầy tự phục vụ, xúc một vá bự đầy nhóc trứng nghiền và xúc xích và gà băm sốt. Không có rau. Tôi thích ăn rau, nhưng tôi rất ghét salad, tôi ghét thứ gì chưa được nấu chín, trừ sashimi và sushi. Tôi còn biết có cả những đứa đi ăn sushi bar nhưng luôn chọn những dĩa đã được nấu chín nữa kia, nhưng tôi chẳng bao giờ chửi chúng nó được, một phần vì chúng nó là bạn tôi, hai phần vì tôi cũng không ăn được wasabi. Lần duy nhất tôi chịu đưa một thứ có mùi wasabi vào miệng là ở nhà một thằng bạn trong lúc đang ngả ngớn trên ghế xem SpongeBob, tôi vớ một bịch chip mà không hỏi hắn vị gì, đưa nguyên cả nắm vào miệng. Sau đó là ho sặc sụa, nước mắt ràn rụa, thấu tới óc. Tôi chửi thề không ngừng, vừa uống cả ngụm nước to vừa chửi. Chả biết là chửi ai.

Túi xách trên vai, một tay cầm khay đồ ăn, một tay giữ chai nước; tôi bước vào phòng ăn, đảo mắt tìm một bàn trống. Tôi thà ăn ở ngoài hành lang còn hơn phải ngồi chung bàn với bất kỳ ai, vừa trệu trạo nhai vừa cười vừa nói những câu chuyện nhạt nhẽo thấu óc. Lý thuyết là thế, thực tế thường là người ta sẽ nhìn thấy tôi trước, sẽ cười với tôi, tôi sẽ cười lại, sẽ mang khay thức ăn đến bàn của họ, sẽ cố gắng nghĩ xem câu đầu tiên tôi nên nói là gì. “Mùa này học thế nào hả anh?” hoặc “Mới học xong hả chị?” Câu nào cũng tệ như nhau.

Có một bàn trống trong góc, tôi lẻn nhanh tới đó trước khi chạm mắt với bất kỳ người quen nào. Sẽ dễ chịu hơn một chút khi họ chuyển tới bàn của tôi, như thế tôi không có cảm giác đang phản bội chính mình. Tôi lục tìm iPod trong túi xách, đeo earphone vào tai. Chế độ an toàn số 1 vừa khởi động, lời biện minh hoàn hảo cho việc, “Em không nghe chị gọi.” Sau đó tôi tháo mắt kiếng ra, đặt lên bàn, vị trí thật nổi bật. Chế độ an toàn số 2: “Em không đeo kiếng nên chẳng thấy anh, em xin lỗi nha.” Thật ra họ cũng chẳng để ý mấy đâu, cả earphone lẫn mắt kiếng. Tôi không biết họ để ý chuyện gì, nhưng đại khái là họ chẳng để ý gì cả – những con người luôn có nhu cầu ngồi ăn chung bàn với ai đó. Họ không để ý đến đồ ăn họ đang ăn vì bận nói chuyện với tôi; và họ cũng không để ý đến tôi vì đang mồm họ bận nhai. Tôi thật không hiểu được họ nhiều lắm. Và ngược lại.

Leave a Comment

tối thiệt tối rồi, trời đã gần về sáng. những lúc thế này khi những thứ chộn rộn xáo động đã biến đi ngủ hết, nhường lại chút không khí ít ỏi cho màn đêm ôm ấp người ta mới kịp thở và để cho nỗi nhớ chầm chậm ứa ra… rảnh rỗi quá, nhàn nhã quá, mò vào blog Zoroscope của Hy đọc nhảm nhảm chơi về yêu đương của Bảo Bình Hiển nhiên, em gái Bảo Bình cũng cơ bản yêu cầu những ngón ảo thuật tương tự từ phía anh. Em sẽ hy vọng anh phải là…

Leave a Comment

Trên máy bay về Dallas

Tôi viết những dòng này trên chuyến bay về Texas. Lần đầu tiên trong đời, tôi chịu bỏ tiền ra mua dịch vụ wifi trên máy bay thay vì cắm mặt vào mấy bài nhạc đã thuộc lòng hay mấy trò game nhỏ, hay nhìn ra ngoài cửa sổ, hay ngủ. Chuyến bay khá tệ, delay hơn 1 tiếng, tôi còn phải ngồi ghế center, kẹp giữa hai bác già rất là bức bối. Có thể vì thế mà tôi chịu bỏ tiền ra mua wifi, kiểu như lúc phải chịu đựng cái gì thì tôi sẽ phung phí 1…

Leave a Comment

À ơi – Trong Veo

À ơi Đông chở gió về Cho em yên giấc cơn mê đi rồi Em ngủ ngoan nhé còn tôi Nằm trong giấc mộng bồi hồi của em À ơi em ngủ tôi xem Một em công chúa lem nhem mắt buồn Mặc kệ cái con chuồn chuồn Mặc kệ nắng tắt mưa tuôn mây mù Em ngủ ngoan nhé, tôi ru… Em ngủ ngoan nhé cho dù tôi đi… Tác giả: Trong Veo  

Leave a Comment

Những đứa con 9x thành thị

Tôi thuộc lứa đầu tiên của thế hệ mà người ta gọi là 9x. Có một thời gian tôi đã chán ngán tự hỏi vì sao mình lại thuộc về thế hệ này? Tôi nghe nhạc tiền chiến, đọc tiểu thuyết kinh điển, viết văn đúng chính tả và thích đọc thơ; hẳn có một điều gì đó sai, rất sai; hoặc với tôi, hoặc với cả một tập hợp những kẻ sinh vào những năm 90. Lúc đó nhìn ra xung quanh, tôi không nghĩ 9x sẽ làm được gì, ngoài một hệ thống ngôn ngữ cải biên quái gở tật nguyền và những trò quá lố – vốn cũng do 8x “nhập khẩu” vào. Thỉnh thoảng tôi cũng đọc những tin tức kiểu 9x phát minh bóng đèn biết phát sáng khi được bật công tắc, doanh nhân 9x, 9x đạt học bổng trường danh tiếng, v.v… Nhưng bỏ qua một bên những thành tích cá nhân nhất thời và phù phiếm đó, thế hệ của chúng tôi sẽ để lại gì ngoài một lớp tro bụi, gió thổi sẽ bay?

124 Comments

Ruồi muỗi

Buổi sáng tôi đọc sách, cuốn sách cần phải đọc thật chậm, thật chậm để ngấm từng chữ. Những nhân vật trong đó quá lớn so với sức tải nhận thức của tôi, mỗi lời thoại tôi đọc một lần không hiểu lại phải đọc lần hai, lần ba, thậm chí bốn năm. Tôi dừng lại ở đoạn một nhân vật nói với nhân vật kia về sự tầm thường của những kẻ mạo nhận là con người. Thế là đủ, tôi phải dừng, vì tôi bận với câu hỏi tôi có đang mạo nhận là con người không. Hình như là có, dù tôi cũng chưa chấp nhận nổi câu trả lời như thế. Tôi nhỏ bé, sống nửa vời, tôi cố gắng yêu và ghét đến nơi đến chốn; nhưng đôi khi mệt mỏi tôi lại nằm lăn ra và kệ xác tất cả. Thế là tôi trôi.

Leave a Comment

Nhà mới

Những ngày hôm nay khá vui, hầu hết là những niềm vui nho nhỏ, đan xen với những nỗi lo bất tận quẩn quanh. Nhưng ít ra là vui, đủ để sờ được, thấy được, và nghĩ về được. Mọi người dễ thương lắm. Có thể là quá sớm để nói bất kì điều gì. Có thể là vẫn còn mỏng manh, không so được với những tình bạn ngây thơ từ lúc nhỏ xíu rồi đi với nhau qua hết tháng ngày. Nhưng lâu lắm rồi mới được sống trong không gian có mùi của tình bạn, với Bảo…

Leave a Comment

Khắc khoải đợi chờ

Mẹ viết bài này khi mình 2 tuổi, ba đi làm xa. Thương mẹ lắm. ————————— Anh đã đi! Tra chìa vào ổ, chị từ từ xoay một vòng và chậm rãi kéo cánh cửa mở ra. Chị không muốn đối mặt với cái lạnh lẽo, quạnh hiu của căn nhà vốn sang nay còn đầy ắp tiếng nói, tiếng cười của anh. Trên thành ghế, chiếc áo sơ-mi của anh nằm vắt vẻo. Sáng nay, vì quýnh quáng chở anh ra ga, chị đã không kịp dọn dẹp. Rút chiếc áo, định ném vào xô đựng quần áo bẩn,…

Leave a Comment

Ngày mưa ở McDonald

Hôm nay trời mưa, mình dọn nhà xong thì chạy ra McDonald ngồi ăn. Bất chợt thấy lòng mình tự hỏi, nước Mỹ à, vì sao anh đẹp vậy? Dạo gần đây các dân biểu đang ra sức tranh cử, lái xe đi đâu cũng thấy bảng hiệu cắm đầy hình các vị chính trị gia cười nhe hàm răng trắng loá style Texas. Thấy nhiều hơn là các ông da ngăm ngăm cho đến đen thui, quần áo lùi xùi dơ bẩn, cầm hình các vị dân biểu vẫy vẫy bên vỉa hè, ý nói, “Vote cho lão này…

Leave a Comment
Back To Top