Skip to content →

Category: Viet

Presidential Debate

Tối vợ chồng tranh luận. Sáng ra họ nội họ ngoại nhảy vô bênh con mình, đánh nhau chí chóe. Trong khi đó, một vài nhà vẫn đang quyết tâm làm “single step dad.”

Leave a Comment

Thư gởi 2 người con gái

Hôm nay tôi skip một lớp, chui vào  một góc trong McDonald gặm mẩu bánh rẻ nhất ở đây, MacChicken, 1 đồng cái cái kha khá. Đôi khi tôi thích ngồi ở Mc, thay vì một tiệm Starbucks nào đó. Cái mùi bình dân ở Mc khiến tôi thấy thoải mái, mặc dù Starbucks cũng không phải đắt đỏ sang chảnh gì cho cam. Chỉ là nhìn những cái máy Mac trắng muốt chập chờn quanh mình trong không gian chật chội của Starbucks khiến tôi thấy buồn nôn. Sự giả tạo của thế giới này quả là vô hạn.…

2 Comments

Viết ngắn ngắn về “identity” – danh tính.

Trong “Ăn, Cầu nguyện, và Yêu” có một đoạn miêu tả người đàn ông Rome, đại ý như sau: có người cho rằng, đàn ông ở Rome, trước hết là người Rome, sau đó mới là người Ý và cuối cùng là một công dân Châu Âu. Điều đó có đúng không? Xin thưa là không. Mỗi người đàn ông Rome, trước hết cho rằng mình là người Rome, sau đó cũng là người Rome, và cuối cùng vẫn là người Rome. Tôi tìm thấy trong đoạn văn này một niềm phấn khích đáng yêu, vì cả tỉ năm rồi,…

Leave a Comment

Học bài về Thi ca Trung đại Trung Hoa, đọc được cái này thích quá nên post.

Hàn Sơn (zh. hánshān 寒山, ja. kanzan), thế kỷ thứ 7, cũng gọi Hàn Sơn tử, là một một dị nhân trong Phật giáo Trung Quốc đời nhà Đường. Ông thường được nhắc đến cùng với Thập Đắc và Thiền sư Phong Can. Cả ba vị đều là những nhân vật độc đáo trong lịch sử Thiền tông, tạo thành một trong những đề tài hấp dẫn của lối vẽ tốc hoạ bởi các nghệ sĩ thiền. Những bài thơ của Hàn Sơn khắc trên vách đá được sưu tầm và lưu truyền dưới tên Hàn Sơn thi.   Hành trạng   Ông là một thi sĩ sống ẩn dật cơ hàn trong…

Leave a Comment

Khu trông trẻ ở nhà hàng Cenerentola

(Photo: Zi Nguyen)

Anh nghe người ta nói về một nhà hàng hạng sang mới mở trên con đường đắt giá nhất thành phố, chạy dọc bờ sông, tên là Cenerentola. Thoạt tiên miệng anh nhếch lên vẽ thành một nét cười khẩy. Nhà hàng sang trọng? Những thứ đó không nằm trong vốn từ vựng của anh, mì gói hay thịt cừu đều như nhau, qua được cơn đói là xong một bữa ăn.

Leave a Comment

Một dân tộc vui tươi

(Internet)

I – “Có một Quốc ca chung mà tất cả mọi người có thể cùng hát, vậy là tụi mày hạnh phúc lắm đó.”

Hôm nay tôi đại diện Hội Sinh viên Quốc tế và trường TCC đến tham dự Lễ hội Á châu hằng năm của quận Tarrant. Lễ hội này được tổ chức ở nhà thờ giáo xứ Thánh Tử Đạo, một trong những nhà thờ Việt Nam khá lớn ở đây (mà nghe đồn lúc xây dựng, chi phí đều trả thẳng bằng tiền mặt chứ không cần nhờ vào credit). Chúng tôi có một cái bàn nhỏ để giới thiệu về club và trường, vậy nên tôi gọi cho Kym nhờ in một vài thứ để trang trí poster, trong đó có quốc kỳ của các nước khác nhau. Kym mang bản in đến, tôi lướt mắt qua nhìn, và cảm thấy hơi lạ:

– Eh Kym, sao không có cờ Việt Nam?

Nếu là ai khác, tôi có thể nghĩ là họ vô tình quên, nhưng Kym vốn là người cẩn thận và biết để ý, chủ tịch hội Sinh viên Quốc tế là một người Việt Nam, bạn cùng nhà của Kym đều là người Việt. Gần đây nhất chúng tôi còn thảo luận đàn ông Việt Nam thích lên giường với kiểu gái nào, nhân sự kiện đọc được bài viết về anh siêu mẫu Việt Nam đang cặp với một quý bà tỉ phú Việt kiều U50 hay 60 gì đó.

– À – Kym giải thích – Tao không biết in cái nào, cái màu đỏ có sao vàng hay cái có sọc.

Leave a Comment

Lòng tin

Photo: Phan Nam

Note cũ, ngày 18 tháng 05 năm 2011

Tôi muốn viết vội 1 cái gì đó trước khi đi ngủ, dẫu rằng việc này thật vô nghĩa, và phần nào khiến người khác mệt mỏi với những lảm nhảm triền miên bất tận của tôi.

Lúc nãy tôi nói với 1 thằng bạn, rằng lòng tôi từ lâu vốn đã không tin vào tình yêu, đúng hơn là tình yêu được miêu tả trong nghệ thuật. Tình yêu trong cuộc đời thì vẫn tin đại khái, không quá tốt mà cũng chẳng thể tệ hơn. Từng có một thời tôi dựng 2 quyển truyện tranh xếp vào nhau thành một khối hình chữ nhật, như một tòa thành bao vây lấy đứa con gái theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng là tôi lúc đó. Bức tường thành giữ cho những lí tưởng của tôi được vẹn nguyên, hoàn hảo, không tì vết như ngọc sáng trong.

Leave a Comment

Cỗ máy thời gian (Oliver Miller)

Tác giả: Oliver Miller Dịch: Rio Nguồn: A Time Machine Một vị giáo sư làng vừa phát minh ra cỗ máy thời gian. Ổng mời bạn đến xem nó. Ổng là giáo sư khoa học, bạn từng lấy vài lớp của ổng rồi, ổng là cái người với mái tóc rối bù, phủ kín cổ áo, nhìn có vẻ thông thái trí tuệ ghê lắm. Bạn lấy lớp của ổng cách đây cả tỉ năm rồi, để coi, lúc bạn còn là sinh viên đó. Giờ thì bạn có một công việc nhàn nhàn, và một cô vợ. Sao lúc…

Leave a Comment

Dear Rinji, here comes the October

Và chẳng có gì tốt hơn việc bắt đầu blog tháng 10 bằng một bài viết như thế này. Tối hôm qua học bài khuya, mệt lã người sau một đêm thiếu ngủ và một ngày làm việc full-time, tôi đốt tất cả những loại nến trong nhà, nến đèn lồng, nến thơm, trong hũ, trong chai, bật luôn cả khối đá tinh lọc không khí anh tặng. Rồi tôi xếp nến xung quanh, trên bàn, dưới đất, trước mặt, bên cạnh. Một mình giữa đêm khuya, tôi ngồi giữa chục ánh sáng lấp lánh. Nó khiến tôi nghĩ về…

Leave a Comment
Back To Top