Mình dịch bài viết về ngày 30 tháng 4 của chú Viet Thanh Nguyen cho ông bà và ba mẹ, cũng như những ai muốn đọc
Nhiều người Việt Nam lưu vong gọi hôm nay là “Tháng Tư Đen Tối.” Với họ đó là ngày Sài Gòn thất thủ. Tôi hiểu cảm giác ấy. Tôi lớn lên trong một cộng đồng người Việt ở San Jose, và tôi đã cảm thấu hết thảy những ký ức cũng như những ám ảnh không nói nên lời đó. Gia đình tôi bị đánh dấu bởi chia cách và phân ly, bởi những con người và tài sản họ bỏ lại sau lưng. Vậy nhưng tôi chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý tán thành ý thức mất mát và oán than này, tôi chẳng bao giờ có thể ép mình nói ra cụm từ “Tháng Tư Đen Tối” (quan trọng chẳng kém, nếu chúng ta muốn than khóc, nhẽ ra ta nên nói “Tháng Tư Tang Trắng”, nhưng từ “trắng” đâm ra lại dở ở xứ Mỹ da trắng này). Giống như nhân vật tự sự trong tác phẩm The Sympathizer, tôi nhìn mọi vấn đề từ cả hai phía, vậy nên tôi hiểu rằng với một vài người Việt Nam, đây không phải ngày than khóc mà lại là dịp ăn mừng. Ngày Thất thủ, với vài người lại là Giải phóng.