Người ấy nhớ Huế, cũng giống như tôi nhớ Đà Nẵng. Tôi không biết nỗi nhớ trong anh thế nào, cũng chỉ dám từ lòng mình mà suy ra tâm của người. Nỗi nhớ quê hương nào chắc cũng có vài phần cơ bản giống nhau, gọi 2 tiếng quê hương thì dễ, mà mang được hai tiếng ấy trải qua hai bờ đại dương cách biệt muôn trùng lại thăm thẳm diệu vợi đến khôn cùng.
Anh nói tôi sẽ yêu Huế, vì tất cả những gì khiến tôi yêu anh là từ Huế mà nên. Ý nghĩ đó thật dễ thương. Tôi là đứa dễ yêu, đến nước Mỹ tôi còn yêu được, nói gì là nơi đã sinh ra anh.
Nếu anh là Huế, thì tôi trăm phần nguyên chất Đà Nẵng. Cái xứ mà tên không làm thơ nổi, sông cũng không thành bài hát được. Tôi nhớ một lần đi dạo với bé Nhi, chúng tôi đã miêu tả Đà Nẵng như một đứa teenager 17, 18. Năng động, tràn đầy, nhiệt huyết, tươi mát, vu vơ, lãng đãng, hời hợt, xốc nổi, chuộng hình thức nhưng không biết chạy theo mốt, và vẫn mải miết đi tìm chân giá trị của mình.
00