Có những ngày nắng đẹp, như hôm nay chẳng hạn, tôi thường đi bộ rất chậm. Đi dưới ánh nắng vàng ươm như mật tuôn rực rỡ tràn trề trên những tán cây trổ hoa, trên mái nhà, trên tường kính, tai nhét earphone nghe dăm ba bài rock nhẹ nhàng nào đó. Cứ đi như thế và khi thấy bóng một người vội vã vụt qua, tôi lại thầm nghĩ, “Trời ạ, đi nhanh làm chi vậy? Hôm nay đẹp quá mà. Này bạn gì ơi, bạn không thấy hôm nay đẹp thế nào à?”
Nhưng tôi không nói, dĩ nhiên. Tôi cũng chẳng thể hiện một tí biểu hiện cảm xúc nào trên mặt cả. Tôi chỉ ngước mặt lên nhìn theo họ một thoáng rồi lại thôi, lại quay trở về với những bài rock nhẹ nhàng quen thuộc.
Thế nên giờ tôi sẽ viết một ít về chủ đề cũ rích mà tôi đã nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần: mặt nạ. Cái lớp mặt nạ chúng ta phủ lên mặt. Nó được cấu thành từ những định kiến xã hội, từ sự an toàn mốc meo, từ sự lười thể hiện cảm xúc (vâng, đôi khi chúng ta lười nở một nụ cười, dù thật nhẹ; và đôi khi để một giọt nước mắt rơi ra cũng đòi hỏi không ít thành công lực.) Chúng ta cứ thế ngậm miệng nuốt trọn những ngổn ngang cảm xúc của chúng ta ngay trước khi chúng được thành hình. Thiệt là nặng lòng đó mà.
Nói chung hôm nay nắng đẹp trời đẹp, trai đẹp lại lượn nhan nhản trong trường. Tôi yêu gì đâu những anh cao cao mặc quần khaki đi giày Tom’s, với cả t-shirt tay dài. Hình như từ dạo bắt đầu nghe country thì chuyển gout như thế; chứ trước đây tôi vẫn hay ấn tượng với những anh mặc jean rách tank top hơn. Nhưng nói gì thì gì, trai đẹp mặc sao cũng đẹp. Buồn nhất là mỗi lần nhìn thấy những anh rõ là dáng đẹp mà ăn mặc vớ vẩn. Lúc đó chỉ ước được làm bạn gái mấy ảnh rồi dẫn mấy ảnh đi mua đồ. Tôi bảo đảm là kể cả mua đồ trong Wal Mart thì cũng vẫn đẹp hơn hẳn. Tôi là tôi rất ghét những vẻ đẹp bị bỏ phí không biết tận dụng. Và tôi thật lòng chân thành muốn góp phần cứu rỗi thế giới bằng cái đẹp, đúng như những gì Dostoyevsky đã rao giảng. (1)
00