Skip to content →

Rio Lam Posts

Lòng tin

Photo: Phan Nam

Note cũ, ngày 18 tháng 05 năm 2011

Tôi muốn viết vội 1 cái gì đó trước khi đi ngủ, dẫu rằng việc này thật vô nghĩa, và phần nào khiến người khác mệt mỏi với những lảm nhảm triền miên bất tận của tôi.

Lúc nãy tôi nói với 1 thằng bạn, rằng lòng tôi từ lâu vốn đã không tin vào tình yêu, đúng hơn là tình yêu được miêu tả trong nghệ thuật. Tình yêu trong cuộc đời thì vẫn tin đại khái, không quá tốt mà cũng chẳng thể tệ hơn. Từng có một thời tôi dựng 2 quyển truyện tranh xếp vào nhau thành một khối hình chữ nhật, như một tòa thành bao vây lấy đứa con gái theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng là tôi lúc đó. Bức tường thành giữ cho những lí tưởng của tôi được vẹn nguyên, hoàn hảo, không tì vết như ngọc sáng trong.

Leave a Comment

Cỗ máy thời gian (Oliver Miller)

Tác giả: Oliver Miller Dịch: Rio Nguồn: A Time Machine Một vị giáo sư làng vừa phát minh ra cỗ máy thời gian. Ổng mời bạn đến xem nó. Ổng là giáo sư khoa học, bạn từng lấy vài lớp của ổng rồi, ổng là cái người với mái tóc rối bù, phủ kín cổ áo, nhìn có vẻ thông thái trí tuệ ghê lắm. Bạn lấy lớp của ổng cách đây cả tỉ năm rồi, để coi, lúc bạn còn là sinh viên đó. Giờ thì bạn có một công việc nhàn nhàn, và một cô vợ. Sao lúc…

Leave a Comment

Dear Rinji, here comes the October

Và chẳng có gì tốt hơn việc bắt đầu blog tháng 10 bằng một bài viết như thế này. Tối hôm qua học bài khuya, mệt lã người sau một đêm thiếu ngủ và một ngày làm việc full-time, tôi đốt tất cả những loại nến trong nhà, nến đèn lồng, nến thơm, trong hũ, trong chai, bật luôn cả khối đá tinh lọc không khí anh tặng. Rồi tôi xếp nến xung quanh, trên bàn, dưới đất, trước mặt, bên cạnh. Một mình giữa đêm khuya, tôi ngồi giữa chục ánh sáng lấp lánh. Nó khiến tôi nghĩ về…

Leave a Comment

Em cứ viết thôi, có gì đâu mà ngại

Tặng cô bé hôm nay đã khen, “Em thích cách chị nói chuyện, nghe cứ như quen thân lâu lắm rồi.” Em đã  bị lừa không nhận ra sự chảnh sâu sắc của tôi, mà ngộ nhận thấy tôi “quen thân”, thì tôi cũng sẽ viết cho em như viết cho một cô em gái, vậy ha.

13 Comments

Khói của tự do – Phần 2

(Photo: Zi Nguyen)

Cuối tháng 4 của năm 1967, cái nóng đang đốt cháy những thanh niên nước Mỹ, trong đó có Big Bull, Hunk, và Frank.

Big Bull đánh một vòng tay u-turn gấp mà không hề bật tín hiệu. Mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt đỏ gay gắt bóng lưỡng của nó. Frank làu bàu:

-Mày bị gì vậy thằng chó?

-Thèm beer. Cái xe chết tiệt này…

Leave a Comment

Quà số 1: Người tình (Olivier Miller)

Tác giả: Olivier Miller Đăng ngày 23 tháng 09 năm 2012 tại Thought Catalog  Dịch: Rio Lam – nhân một ngày đẹp trời cuối tháng 09 (U.S.  National Archives) Người tình yêu khách thể. Khách thể có thể là bất kỳ điều gì. Một cô gái đẹp, một quyển sách cũ sờn gáy, thậm chí là một con mèo. Thiệt tình là bất kỳ điều gì đó. Người tình trút tình yêu của chàng vào trong khách thể. Người tình chọn lấy khách thể từ thế giới, nhưng khi yêu nó, chàng đã thay đổi nó. Chàng thay đổi nó…

Leave a Comment

Chúc ngủ ngon những linh hồn cô đơn

Chuyện số 0.

Có một lần tôi đứng trong lớp Interpersonal Communication và nói về những điều “kì lạ” của chính mình.

– I’m an Asian but I do not have small eyes.

Cả lớp gật gù, ừ, đúng thế, mắt mày to vãi.

– And I’m proud to be a Vietnamese, but not Asian. I don’t know why, don’t ask me. Firstly, secondly, and finally, I’m Vietnamese, just Vietnamese.

Cả lớp cũng gật gù, chả biết có hiểu gì không.

Leave a Comment

“Ngày mai như ngày hôm nay…”

Em ngồi cuộn mình trong góc quán cafe nhỏ, tay khuấy cốc cafe nóng bốc khói, nhìn ra cửa kính. Ngoài trời phủ một màn mưa nhẹ, nhưng xám, đủ để làm lạnh những trái tim nhỏ xíu không được ủ ấm. Đối diện em là màn hình laptop, một vài assignment chưa làm xong, news feed Facebook, vài trang hình ảnh vui nhộn. Trong quán nức mùi cafe rang. Tìm ở giữa cái đất ngập Starbucks này được một quán còn mùi cafe rang, uống cốc cafe còn nguyên mùi cafe cháy, em tự nhận mình may mắn. Nhất là trong một ngày mưa.

2 Comments

Khói của tự do – Phần 1

Truyện ngắn này, nếu được hoàn thành, xin gởi tặng đến những ai đã, đang, và sẽ sống trong tuổi trẻ bất diệt của tôi.

– Rio-

Tháng 4 năm 1967,

Frank Backwood vừa tròn 19 tuổi, cậu trai với đôi mắt xám trong veo và mái tóc nâu sẫm, viền lấy khuôn mặt hình vuông ương ngạnh. Một buổi trưa oi bức, cậu trai đập vỡ chiếc bình sứ Trung Hoa mà những tổ tiên quý tộc của cậu đã mua lại từ một tay đào vàng da vàng nào đấy, trong cơn túng quẫn phải bán của gia bảo để có tiền nuôi tiếp giấc mộng hoàng kim nằm sâu dưới lòng đất của “Gum San.” Không ai biết chiếc bình sứ có giá bao nhiêu, có đúng là đồ vua ban như lời của lão đào vàng hay không. Mà vua Trung Hoa thì có sá gì với nước Mỹ. Thế nên đôi tay vạm vỡ của Frank ném chiếc bình xuống sàn nhà bằng gỗ đánh bóng loáng, vỡ tan thành từng mảnh. Cậu hằm hằm quát vào mặt ông bố tóc bạc óng:

Leave a Comment

Những bông hoa của Aura

Có người từ nơi phương xa, mùa xuân trở về, đem cho cô bé Aura vài hạt giống hoa, bảo cô đợi đến đầu mùa thu hãy trồng vào nơi nào đất ẩm, sẽ cho ra một loại hoa cánh vàng rất đẹp. Aura là cô gái nhỏ, và tất cả những cô gái nhỏ đều yêu hoa. Khi cô hỏi người phương xa tên loài hoa là gì, người bảo cô cứ đặt bất kỳ cái tên nào cô muốn. Làng này chưa có ai từng thấy loài hoa này, họ sẽ tin những gì cô nói.

Aura ngây thơ, cô ấy có một người bạn thân tên là Rose. Năm ngoái, Rose đi-lạc vào cánh rừng sau nhà và không bao giờ trở về nữa. Người trong làng đều một mực đoan chắc là Rose đã chết, bị ăn thịt hay gì đấy; chỉ còn Aura hằng ngày vẫn ngoảnh đầu nhìn lại phía cánh rừng, mong nhìn thấy vạt áo màu vàng của Rose hiện ra, trở về bên cô trong khoảnh sân nhỏ bé này.

Loài hoa có cánh vàng, giống như màu áo của Rose, thế nên Aura đặt tên cho hoa bằng tên người bạn thân của mình.

Tháng 8 trời đổi gió, đổi màu; Rose đào sâu xuống dưới lớp đất ẩm trong vườn. “Phải đào thật sâu!” – người phương xa bảo thế. Cô gái nhỏ yêu hoa, tay gieo những hạt giống xuống lòng đất sâu, lòng nghĩ về một ngày màu cánh hoa vàng bung nở, Rose sẽ trở về.

Ngày tháng trôi đi, nhanh.

Leave a Comment
Back To Top