1.
Một người phụ nữ tầm trung niên, khoẻ mạnh; đi với một bà cụ già tầm 60, người nhỏ thó, chân đi khập khiễng. Người phụ nữ mua 1 bao gạo 15 lbs và vài bó rau. Tôi thấy bà cụ ôm hết cả, chân lê từng bước nặng nhọc đi ra. Tôi tự an ủi mình, “Chắc người phụ nữ đang bận, lát nữa cô ta sẽ ôm bao gạo thôi mà.”
Đợi mãi không thấy gì, cô ta vẫn mải mê đứng lựa mấy tờ báo. Tôi lại tự an ủi, “Lựa xong báo cô ta sẽ làm mà.”
Rồi cô ta đi thẳng một mạch, bà cụ già – không biết là mẹ, cô, dì, mẹ chồng, hay người dưng – vẫn ôm bao gạo gần 7 kí và mấy bó rau lẽo đẽo theo sau. Tóc bạc phơ đi sau mái đầu đen ngẩng cao.
Tôi đành an ủi câu cuối, “Dù sao cũng không phải người Việt mình.”
2.
Cuối ngày, mệt muốn bốc hơi. Não đưa vào trạng thái ngủ đông để tiết kiệm năng lượng. Khách dễ thương đi ra, giơ cao 2 lon nước syrup gì đó.
– Cái này cái gì vậy con?
-Dạ cái lon.
Cuối ngày, ai cũng mệt, không kiếm chuyện để cười có mà chết vì nghề.
Part-time job ? Làm đã mệt, người hay để ý hay nghĩ nữa mệt thêm 🙂
illegal job đó anh :”>