“When you’re down, that’s where you’ll stay”
(“In the City” – The Eagles)
Tôi nhìn chăm chăm vào tủ kiếng đựng đồ ăn trong cafeteria. Hôm nay không có sandwich gà. Tôi không thích cá ngừ lắm; mà gà tây với cả “ham” thì trông quá tệ. Một miếng sandwich gần 4 đồng, kẹp 2, 3 lát “ham” mỏng dính, thứ “ham” mà bạn có thể mua được với giá 3 đồng một hộp bự ở WalMart. “Chả có gì ăn được trong cafeteria,” ai cũng nói thế; nhưng dòng người xếp hàng đợi tính tiền chưa bao giờ ngắn hơn 4, 5 người. Nhìn ngắm mãi cũng chán, tôi chạy qua quầy tự phục vụ, xúc một vá bự đầy nhóc trứng nghiền và xúc xích và gà băm sốt. Không có rau. Tôi thích ăn rau, nhưng tôi rất ghét salad, tôi ghét thứ gì chưa được nấu chín, trừ sashimi và sushi. Tôi còn biết có cả những đứa đi ăn sushi bar nhưng luôn chọn những dĩa đã được nấu chín nữa kia, nhưng tôi chẳng bao giờ chửi chúng nó được, một phần vì chúng nó là bạn tôi, hai phần vì tôi cũng không ăn được wasabi. Lần duy nhất tôi chịu đưa một thứ có mùi wasabi vào miệng là ở nhà một thằng bạn trong lúc đang ngả ngớn trên ghế xem SpongeBob, tôi vớ một bịch chip mà không hỏi hắn vị gì, đưa nguyên cả nắm vào miệng. Sau đó là ho sặc sụa, nước mắt ràn rụa, thấu tới óc. Tôi chửi thề không ngừng, vừa uống cả ngụm nước to vừa chửi. Chả biết là chửi ai.
Túi xách trên vai, một tay cầm khay đồ ăn, một tay giữ chai nước; tôi bước vào phòng ăn, đảo mắt tìm một bàn trống. Tôi thà ăn ở ngoài hành lang còn hơn phải ngồi chung bàn với bất kỳ ai, vừa trệu trạo nhai vừa cười vừa nói những câu chuyện nhạt nhẽo thấu óc. Lý thuyết là thế, thực tế thường là người ta sẽ nhìn thấy tôi trước, sẽ cười với tôi, tôi sẽ cười lại, sẽ mang khay thức ăn đến bàn của họ, sẽ cố gắng nghĩ xem câu đầu tiên tôi nên nói là gì. “Mùa này học thế nào hả anh?” hoặc “Mới học xong hả chị?” Câu nào cũng tệ như nhau.
Có một bàn trống trong góc, tôi lẻn nhanh tới đó trước khi chạm mắt với bất kỳ người quen nào. Sẽ dễ chịu hơn một chút khi họ chuyển tới bàn của tôi, như thế tôi không có cảm giác đang phản bội chính mình. Tôi lục tìm iPod trong túi xách, đeo earphone vào tai. Chế độ an toàn số 1 vừa khởi động, lời biện minh hoàn hảo cho việc, “Em không nghe chị gọi.” Sau đó tôi tháo mắt kiếng ra, đặt lên bàn, vị trí thật nổi bật. Chế độ an toàn số 2: “Em không đeo kiếng nên chẳng thấy anh, em xin lỗi nha.” Thật ra họ cũng chẳng để ý mấy đâu, cả earphone lẫn mắt kiếng. Tôi không biết họ để ý chuyện gì, nhưng đại khái là họ chẳng để ý gì cả – những con người luôn có nhu cầu ngồi ăn chung bàn với ai đó. Họ không để ý đến đồ ăn họ đang ăn vì bận nói chuyện với tôi; và họ cũng không để ý đến tôi vì đang mồm họ bận nhai. Tôi thật không hiểu được họ nhiều lắm. Và ngược lại.
00