Cuối cùng tôi cũng quyết định dịch hoàn chỉnh bài thơ này của Robert Frost. Tôi đã muốn làm từ lâu, ít nhất là từ đầu năm ngoái. Đợi đến bây giờ bản dịch vẫn dở như vậy, không đạt được cái thần của tác giả. Nhưng tôi chẳng muốn chờ thêm nữa.
Hai nẻo đường rẽ lối giữa rừng vàng,
Tôi đành đoạn chẳng thể đa mang
Thân lữ khách tần ngần đứng mãi
Một nẻo đường tôi nhìn xa ngái
Cho đến khi mất hút giữa rừng sâu;
Δ
Cung đường còn lại, cũng chẳng khác gì đâu,
Dường như nẻo này tốt hơn có nhẽ
Đường xanh cỏ và lối đi quang quẻ;
Δ
Mặc dù vậy, chừng như vẫn thế
Hai con đường đều đã mòn dấu chân
Sáng hôm nay hai con đường rẽ ngang
Trên thảm lá chẳng vết chân quay lại
Δ
Ồ, cung thứ nhất để một ngày khác vậy!
Nhưng tôi biết đường đưa lối mãi xa
Tôi ngờ mình bao giờ trở lại đây.
Δ
Tôi thở dài và kể lại ở đây
Chuyện ngày trước của năm xa xưa lắm:
Hai cung đường rẽ lối giữa ngàn cây
Tôi chọn nẻo ít kẻ dời bước đi
Và mọi khác biệt tựu hình từ ngày ấy
Comments