“Báo chí là bản nháp thô đầu tiên của lịch sử.” (Donald Graham)
Đoan Trang
Đó là suy nghĩ của nhiều người ngoài ngành về nghề báo và nhà báo. Tất nhiên, không phải 100% ý kiến đánh giá đều như vậy. Ở thái cực kia, người ta lại nghĩ nhà báo Việt Nam là cái lũ đầu rỗng, nỏ mồm chém gió và nói phét, đã thế lại đểu, chỉ giỏi vặt tiền doanh nghiệp, nói tục chửi bậy kinh khiếp mà viết lách thì không bài nào sạch lỗi.
Người ta cũng có thể nghĩ nhà báo Việt Nam là một lũ cừu, cứ sểnh ra là viết sai, viết láo, viết không có lợi cho tình hình chung, làm phương hại tới quan hệ giữa Việt Nam và một quốc gia nào đó.
Người ta còn nghĩ nhà báo Việt Nam là một bọn bồi bút, bọn lưỡi gỗ tuyên truyền phản dân hại nước, ngậm miệng ăn tiền. Không đếm được có bao nhiêu lời mạt sát “lề phải” trên mạng: “não nhẵn”, “óc phẳng”, “hèn hạ”, “ngu xuẩn”, “vô lương tâm”…
Tuy nhiên, không thể tóm gọn diện mạo của cả làng báo Việt Nam trong một vài tính từ tích cực hay tiêu cực nào. Vì họ có tất cả những gương mặt ấy, khía cạnh ấy. Và dù thế nào đi nữa, trong đội ngũ các chiến sĩ trên mặt trận văn hóa-tư tưởng (cách gọi khác của từ “đàn cừu”), vẫn luôn có những nhà báo lề phải ngày đêm lặng lẽ mang những gì tốt đẹp nhất mình có thể tìm được đến cho độc giả.
Tôi kính phục họ – những nhà báo trung thực, giấu sự phản kháng vào trong thầm lặng. Thật tiếc là, dẫu vô cùng muốn viết về họ, nhưng ngay cả lúc này, tôi vẫn cứ phải giấu tên các nhà báo ấy, để họ ở yên trong trận tuyến của họ – vì lẽ mọi lời nói ám chỉ đến họ đều có thể trở thành thông tin chỉ điểm.
“Nhưng chúng ta không thể bỏ mặc thế giới này…”
Họ trước hết là những người rất thông minh, sắc sảo. Và chúng ta đều hiểu là, một người có đầu óc thông minh, sắc sảo, biết xét đoán và biết phản biện, sẽ không bao giờ chấp nhận sự định hướng, lừa mị, bưng bít. Không thể che mắt họ bằng lối nhồi sọ của thế kỷ trước.
Họ cũng “phản động” chẳng kém bất kỳ nhà báo tự do, blogger lề trái nào. Nhưng trong hoàn cảnh của họ, họ không thể thoải mái viết bài phê phán, chỉ trích rồi đưa lên mạng tùy thích. Họ im lặng, cố gắng mang đến cho độc giả những thông tin tốt nhất có thể có được, thông qua một lối diễn đạt nhẹ nhàng nhất, và chỉ thầm ước mong: rồi độc giả sẽ hiểu.
Không có họ, ai là người đưa những thông tin đầu tiên về đại dự án bauxite 2009 ở Tây Nguyên ra công luận?
Không có họ, ai đưa những phát ngôn “đỉnh cao trí tuệ” trong chính trường Việt Nam lên mặt báo? Ai ghi lại những câu nói “bất hủ”, phản ánh trình độ (ít nhất là khả năng tư duy logic, khả năng diễn đạt) đáng báo động của một bộ phận không nhỏ quan chức nước nhà?
Không có họ, ai phản ánh về những vụ dân thường chết trong đồn công an một cách bí hiểm? Cho dù nhiều sự việc đau lòng như thế có thể chẳng đi về đâu, nhưng ít nhất, cũng nhờ có họ mà chuyện đã được đưa ra công luận.
Không có họ, ai viết về mãi lộ? về lũ lụt, tai nạn, tiền cứu trợ bị bớt xén hay hàng cứu trợ toàn bột giặt? về những tai nạn thảm khốc – cho thấy một xã hội đầy rủi ro, tỷ lệ tử chắc chắn là cao hơn mức 6/1.000 người dân/năm rất nhiều? về những bê bối trong trường học, bệnh viện? về một Vinashin vỡ nợ? Tất nhiên, việc báo chí viết về Vinashin hay các bê bối tương tự rất có thể chỉ là kết quả của những đấu đá nội bộ “trên thiên đình”, trong đó báo chí được sử dụng làm công cụ, vũ khí để bắn giết nhau, nhà báo chỉ là những con tốt mà thôi. Nhưng dù sao thì lũ tốt đen ấy cũng đã làm được công việc đưa một phần sự thật ra ánh sáng.
Cũng có những lúc lề trái và lề phải “phối hợp tác chiến” một cách rất hoàn hảo. Hình ảnh những người dân đi đầu trong đoàn biểu tình mùa hè năm 2011, giương cao tờ báo Thanh Niên với hàng chữ nổi bật trên trang nhất: “Không chủ trương trấn áp người biểu tình yêu nước”, có đủ nói lên sự ủng hộ ngấm ngầm của lề phải cho lề trái chăng? Tôi nhớ ở đâu đó, một độc giả bình luận: “Báo Thanh Niên đã góp sức để người dân thể hiện lòng yêu nước một cách an toàn – và quý báo cũng… an toàn!”.
Họ cũng ra đi. Ra đi nhiều lắm. Cứ sau mỗi vụ tờ báo nào đó bị xử lý, rất có thể là lại có hàng loạt người “bay”. Nhất là với cái thứ văn hóa đổ vấy của người Việt Nam, khi một loạt bài được “trên” biểu dương, thì lãnh đạo tòa báo hưởng, mà khi loạt bài bị “đánh” thì chỉ có thằng đánh máy, con sửa mo-rát là chết, mà lại là chết trong âm thầm, không ai hay biết.
Cũng nhiều người tự động bỏ đi, vì chán ngán, vì bế tắc. Một trong những người ấy đã gửi tôi một dòng tin nhắn mà không bao giờ tôi quên được: “Nhưng chúng ta không thể bỏ mặc thế giới này cho những kẻ mà ta khinh bỉ”. (1)
Vì nhân dân
Năm 2009, trong một bài về “Chuyện làm báo ở Sài Gòn trước 1975”, tôi đã viết: “… nghề báo thì bao giờ cũng vậy, là niềm vui, là nỗi buồn, là lòng nhiệt tình của tuổi trẻ và cả những giọt nước mắt”. Đó thực chất là điều tôi muốn nói về báo chí Việt Nam sau năm 1975. Tôi không biết trong cuộc chiến thầm lặng chống lại sự bưng bít, bóc trần cái xấu, thúc đẩy sự minh bạch, bao nhiêu nhà báo đã lau nước mắt.
Chiều 2/8/2011. Ngày ấy, ở Hà Nội diễn ra hai sự kiện: phiên xử phúc thẩm TS. Luật Cù Huy Hà Vũ và cuộc họp giao ban báo chí của Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội, với nội dung thông báo kết quả điều tra vụ “đạp mặt người biểu tình”.
Cảm giác “lạnh người” khi nghe tin ấy: Bộ Công an tổ chức họp báo ngay tại Thành ủy Hà Nội (giữa trung tâm thủ đô) để thông báo kết quả điều tra, và trước đó, tin đồn ít nhiều rằng đã có những cuộc tiếp xúc, điều đình giữa công an và người biểu tình bị đạp mặt – anh Nguyễn Chí Đức. Chúng tôi đều hiểu rằng, không có lý gì mà công an tự tin đến thế. Chắc là sẽ có một diễn biến gì đó…
3 giờ chiều, từ ngoài đường, tôi gọi điện cho bạn (vừa ở cuộc họp báo ra):
– Tình hình sao rồi mày?
– Xong rồi. Họ bảo tay Đức chống đối, ngồi bệt xuống đất, nên công an phải khiêng lên xe đưa về đồn. Ông Đức cũng bảo không bị ai đánh, viết tường trình nói rõ thế rồi.
– Còn cái clip kia?
– Không xác định được có phải là giả không.
– Thế bây giờ mày định…?
– Thì về viết bài, có thế nào viết như thế chứ còn định gì. So what? (thế thì sao)
– So what cái cục cứt! – chưa bao giờ tôi thô lỗ như thế trên điện thoại di động. – Mày định thế nào? Mày muốn cứ thế mà tương vào bài à? Mày không hỏi Chí Đức lấy một câu à?
– Mày muốn gì? Có giỏi thì mày viết đi, viết xem có đăng được không?
Hai người chửi nhau một trận nảy lửa trên điện thoại.
– Đừng có vô lý thế. Mày phải hiểu là không thể khác được. Trong trường hợp này tao chỉ có thể làm hết sức mình là phản ánh lại đúng sự việc qua lời của công an, và sẽ ghi rõ là “theo kết luận điều tra”. Thông tin được chừng nào tới người đọc tốt chừng ấy. Mày viết theo kiểu đa chiều, lấy ý kiến Chí Đức, xem có đăng được không? Sao cáu kỉnh vô lý thế? Có phải lỗi của tao không?
Đến lượt tôi ngồi bệt xuống đất, tay run bắn lên vì giận. Phải, chính tôi mới là kẻ vô lý. Tại sao tôi lại gầm lên trên điện thoại, lại văng tục với bạn tôi – nhà báo mà tôi nể phục, quý trọng, nhà báo mà tôi vẫn thường yêu mến bảo: “Như John Lennon và Paul McCartney, hai ta song kiếm hợp bích”. Tại sao tôi lại nói bạn như thế, trong khi cả hai đều hiểu ai là những kẻ phải chịu trách nhiệm về tất cả chuyện này.
Bất cứ người làm báo chuyên nghiệp nào cũng hiểu quá rõ rằng, “trung thực, khách quan, công bằng” là các nguyên tắc đạo đức hàng đầu; và nếu ở một nền truyền thông đa chiều như phương Tây, thì sau khi dự một cuộc họp báo của cơ quan công an như thế, việc tiếp theo phóng viên phải làm là phỏng vấn “phía bên kia”, tức là nạn nhân Nguyễn Chí Đức, để xem anh có ý kiến như thế nào, có thực anh đã viết tường trình khẳng định mình không bị đạp mặt hay không.
Nhưng báo chí nước mình nó khác, khác ghê lắm. Mà chẳng riêng báo chí, nói chung là cái nước mình nó khác. Video clip ghi lại hình ảnh vụ đạp mặt không được thừa nhận một cách thản nhiên. Cuộc họp báo của cơ quan công an, tổ chức tại Thành ủy Hà Nội, không có mặt Nguyễn Chí Đức, cũng không mời bất cứ một ai trong số những người đã ký kiến nghị đề nghị xử lý nghiêm vụ đạp mặt công dân. Kết luận chỉ hàm ý đơn giản là Nguyễn Chí Đức ăn vạ. Hỡi ôi, cả một hệ thống xông vào vùi dập một công dân! Và chúng tôi đã chẳng thể làm gì để bảo vệ công dân ấy.
Nhưng bạn tôi nói đúng. Chúng tôi không làm khác được. Trong một nền báo chí được định hướng chặt chẽ, sát sao. Trong một nền truyền thông nơi “quyền bình luận” của nhà báo bị triệt tiêu sạch sẽ – đừng hỏi vì sao báo chí (lề phải) Việt Nam bao năm qua không có nổi một cây viết bình luận cho ra hồn; phóng viên, nhà báo đâu có cái quyền ấy; nó là quyền của lực lượng “chống âm mưu diễn biến hòa bình” kia. Trong một nền truyền thông nơi báo chí bị coi như công cụ, nhà báo không khác gì con chó, khi nào bảo sủa thì sủa, bảo im thì im. Thì người làm báo phải lựa chọn. Hoặc là im lặng để cố gắng đưa được thông tin tới bạn đọc chừng nào tốt chừng ấy. Hoặc ra đi.
Và trong cuộc chiến lặng thầm đưa thông tin tới bạn đọc, nhiều nhà báo chỉ còn biết gạt nước mắt, thở dài mỗi khi bị hiểu nhầm, bị nghe chửi (oan) là “lưỡi gỗ”, “chó lợn”, “ngu xuẩn”… Đôi khi, họ làm tôi nhớ đến một câu hát buồn:
“Many times I’ve been alone,
and many times I’ve cried.
Many ways you’ve never known,
but many ways I’ve tried…” (2)
Ngước mắt nhìn trời…
Năm 2011 khép lại bằng một vài sự kiện, trong đó có chuyến về nước của GS. Trịnh Xuân Thuận, nhà vật lý thiên văn người Mỹ gốc Việt. Một trong những nhà báo thầm lặng mà tôi cũng rất yêu mến, khi tôi hỏi “có theo sự kiện này không”, đã trả lời: “Khi thất vọng với mặt đất thì là lúc nên nhìn lên trời”.
Dẫu là một câu nói đùa, nhưng nó đúng. Nhìn lên trời cũng là một cách để bớt ức chế với mặt đất. Nếu không ngước mắt nhìn trời, họ – những nhà báo vẫn cố gắng bám trụ với nghề, chấp nhận cay đắng, chấp nhận sự định hướng của một lực lượng mà năng lực truyền thông hẳn nhiên là thua xa họ – sẽ không chịu nổi bao nhiêu bụi bặm, rác rưởi.
Thôi thì chúng ta có thể hy vọng rằng, mọi việc được làm trên thế giới này đã được tiến hành bằng hy vọng.
Ghi chú:
1. Tiểu thuyết “Suối nguồn” (The Fountainhead, 1943) của Ayn Rand.
2. Ca khúc “Con đường dài và khúc khuỷu” (The Long and Winding Road, 1970) của “The Beatles”.
3. “Everything that is done in the world is done by hope” (Martin Luther).
Gửi đến Anh, “nhà báo lề phải” bị đòn.
Chỉ có trên nước Việt Nam ,
người ta mới sáng tạo ra
cụm từ “Nhà Báo phải đi bên lề phải” .
Các Từ điển bách khoa của thế giới
hãy còn lạc hậu quá !!!
chưa cập nhật từ này !!!
Anh , nhà báo đang tác nghiệp trên cánh đồng Văn Giang
Anh sẽ đem tin đến cho ai ?,
những khán giả truyền hình …?
những người nông dân
trong nỗi đợi chờ khoắc khoải…?
chờ lệnh cưỡng chế !
chờ tiếng loa phóng thanh
vang vọng ở đầu làng.
Chờ thấy những người lính trẻ ,
chờ thấy những công an , cảnh sát cơ động
con em của nhân dân ,
được trang bị tận răng ,
nào giầy nào mũ , nào mộc nào khiên ,
nào gậy gộc,khói cay, lựu pháo, dùi cui ma trắc
Như ngày xưa ông bà họ
đã có những ngày đắng cay
đợi chờ buổi thuế dồn trống giục !!!
Anh sẽ đem tin đến cho ai ?
những người công nhân
không có tiền mua báo !!!
Làm gì có tiền mua báo ,
một chi tiêu xa xỉ,
khi họ vẫn lay lắt sống mòn
với những buổi trưa đạm bạc
trong căn tin nhà máy
và buổi chợ chiều cơm hẩm cá thiu !!!
tối ngủ xếp lớp như cá mòi
trong những căn nhà trọ
nóng rang như lò lửa.
Anh sẽ đem tin đến cho ai ?
Những cựu chiến binh
ngày xưa đã từng đổ máu
cho đôc lập tự do trên đất nước này.
Những con người
đã từng đội mưa bom bão lửa ,
công đồn đã viện .
Những con người mà thời tuổi trẻ
đã từng lên rừng xuống biển
những con người
đã một thời Tây tiến
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm ! (Thơ Quang Dũng)
Những cựu chiến binh đó
Ngày hôm nay
trong thời đại hòa bình
Có người vẫn còn mang trên mình
những vết thương ngày ấy
vẫn chất độc da cam
dày vò thịt da nhức nhối !.
Con cái sinh ra không lành lặn
nỗi đau hậu chiến kéo dài
chỉ mỗi mình họ biết !!!
chỉ mỗi mình họ âm thầm chịu đựng !!!
Đủ sống không ? hai triệu chín trăm ngàn đồng
Từ sổ lương hưu mỗi tháng !!!
giá xăng hai mươi lăm ngàn một lít
và giá vàng bốn mươi bốn triệu đồng một lượng
Anh, nhà báo đang đi trên lề phải ,
Anh sẽ đem tin đến cho ai ?
Ngày 12 tháng 4 , chính phủ vừa ra nghị định số 31
mức lương tối thiểu chung
thực hiện từ ngày 1/5/2012 là 1,05 triệu
Con số thật buồn cười !!!
để tồn tại trên đất Saigon này
Tôi phải ăn sáng , ăn trưa, ăn chiều , uống nước , đổ xăng.
Ăn sáng 20 ngàn ,
ăn trưa ăn chiều mỗi lần 30 ngàn
uống nước 10 ngàn , đổ xăng 20 ngàn .
tất cả là môt trăm mười ngàn một ngày.
nhân lên 30 ngày là 3 triệu ba trăm ngàn môt tháng.
Vậy mà nhà nước mới cho mức lương tối thiểu chung
lên 1,05 triệu đồng một tháng !
Con số thật buồn cười !!!
Nếu ngày nào mà tôi không moi ra được
từ dưới mặt đất của thành phố này
một trăm mười ngàn đồng ,
ngày đó tôi sẽ bị âm,
không biết lấy gì để bù lỗ !!!
Môt tép hành ngoài chợ
trị giá một ngàn đồng,
Muốn biết giá trị của một đồng,
thì anh cứ đem tép hành xắt nhỏ
thành môt ngàn mảnh bằng nhau,
môt đồng sẽ bằng mảnh đó .
Môt đồng bạc Việt Nam
năm 2012,
chưa đủ mua
môt khoanh hành
trên bát phở !!!
những con số thật buồn cười !!!,
nên đời là bể khổ !!!
Thôi thì hãy cứ cười đi
Với nụ cười anh ngố !!! …
Tôi trân trọng thách thức
Ngài Chủ Tịch nước ,
Ngài Thủ Tướng
và các ngài Bộ Trưởng Thứ Trưởng
dùng đồng lương tối thiểu
do các ngài quy định
để tồn tại trên đất Saigon này
vào thời điểm năm 2012.
Anh , nhà báo đang tác nghiệp
trên cánh đồng Văn giang
Anh, nhà báo đang đi trên lề phải ,
Anh, nhà báo nghèo “trên răng dưới dái”
đi săn tin đăng báo kiếm tiền .
Một bài báo được đăng lên
Anh được chừng hai triệu
Vợ anh đang chờ
có một ít tiền mua gạo
mua mắm mua muối ,
mua sách cho con , trăm thứ bà dằn…!
Có ai biết đâu !!!
Những bản tin , bài báo
phải giành nhau chổ đứng
trên các tờ báo lề phải …
Các anh , những nhà báo nghèo
vẫn phải giành nhau đất sống…!
Những đồng tiền còm cõi
Lập thân tối hạ thị văn chương !!!
Niềm đau nhức nhối …!!!
Anh, nhà báo đang đi trên lề phải ,
Anh sẽ đem tin đến cho ai ?
Philipines đang sẳn sàng khệnh nhau với chú Chệt
Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam
Chủ tịch nước , Thủ Tướng đã nói rỏ ràng
đứa trẻ con nào cũng biết …
Nhưng đi biểu tình chống đường lưởi bò
thì công an tóm hết
đứa trẻ con nào cũng biết
Ngư dân Việt Nam bị tàu Trung Quốc
rượt đuổi đánh đập
giam giử , bắt chuộc tiền
những chuyện này đăng trên báo lề phải
đứa trẻ con nào cũng biết.
Chỉ có nỗi ngậm ngùi
gửi đến anh bạn phương Bắc của chúng ta
Núi liền núi , sông liền sông
Mười sáu chử vàng
Hóa ra là vàng giả !!!
Anh, nhà báo nghèo đang đi trên lề phải ,
Anh sẽ đem tin đến cho ai ?
Những người trẻ bù đầu đi kiếm sống !!!
Hay cụ giáo già kính lão mắt hom hem !!!
Tám mươi ngàn một tiết dạy ở trường đại học
cho người thầy có bằng Tiến sĩ
suốt đời không mua nỗi
một căn hộ chung cư !!!
Hay những người bỏ thế sự ngoài tai !!!
Ai chết mặc ai , tiền thầy bỏ túi ?
Anh, nhà báo nghèo đang đi trên lề phải ,
Anh, nhà báo đang tác nghiệp trên cánh đồng Văn Giang
Bị những người
lúc nào cũng thấy mình đang đi trên lề phải
nhưng rất ngại bị chụp hình,
đánh cho túi bụi , tả tơi
tối mắt tối mũi ,
hộc cả máu mồm.
Con em của nhân dân ? !
chúng nắm cổ áo anh ,
chửi cha mắng mẹ anh
“ đù mẹ đéo bà anh”,
lôi anh đi sền sệt,
như lôi một con chó.!!!
Con em của nhân dân ? !
Chúng xô anh chúi nhủi,
Chúng đạp lên đầu lên cổ anh,
Khiêng anh như khiêng môt con heo
Ném lên “xe cây” của chúng !!!
Con em của nhân dân ? !
Cánh tay mặt của những người
tự nhận mình đang đi bên lề phải
chúng vụt gậy lên đầu anh,
Con em của nhân dân ? !
công cụ bạo lực
cũa chuyên chính vô sản
chúng đánh anh bầm mày bầm mặt.
Nhân danh trí tuệ tập thể không bao giờ sai !!!???
Chúng đánh anh tả tơi
Nhân danh quyết định tập thể bao giờ cũng đúng
Con em của nhân dân ? !
Chúng đánh anh mửa máu !
Anh không thể nào kêu than oán thán !!!
Vì không có thước đo chuẩn mực
Để tài phán chuyện đúng sai
Vì vẫn chẳng có an toàn
cho người đi bên lề phải !!!
Dẫu đó là trận đòn oan
Suýt đưa anh về nơi “chín suối”
Thì thôi ! hãy ngậm đắng nuốt cay
Mà cắn răng xua tan buồn tủi, !!!
Bởi vì đó là một phát minh,
môt phát minh thật sự :
Để trị vì trên đầu lũ người mông muội.
Khi Tập thể điều hành
Thì “Trách nhiệm” đương nhiên vắng mặt.
Chẳng có ai ngu gì
Mà “giơ đầu chịu báng”
Cõng trách nhiệm về mình
“Ôm rơm nặng bụng”
Thói thường ,
“Cha chung không ai khóc”
Lắm sãi không ai đóng cửa chùa !!!
Bởi thế cho nên
rừng hiện giờ không còn một cây gỗ quý,
hàng cây sưa trong vườn hoa Nam Cao Phủ Lý
phải mặc “ váy ” bê tông.
Bởi thế cho nên,
Sông Cửu Long hùng tráng
Đồng Tháp Mười mênh mang hào sảng
Giờ đây …
không còn tôm cá
Ngày đêm con người đua nhau
Tầm nã , tận diệt chúng
bằng lưới cào điện chích…!!!
Ếch nhái ểnh ương
hết còn hát hò đêm đêm
với khúc nhạc đồng quê
uềnh oang bất tận
bởi đêm nào
bọn chúng cũng bị
không biết bao nhiêu bàn tay người
gom bỏ vào sô nhựa !
Rừng U minh trống rỗng,
rắn rùa vắng bóng
vì đang chen chúc nhau
cùng với chồn cáo , chó mèo
trên những chiếc xe hàng
chạy về biên giới phía bắc !!!
Con buôn thì làm giàu
mà người dân thì mất hết !!!
Chính Quyền ta
là Chính Quyền của nhân dân
vì nhân dân
chúng ta có Đảng của giai cấp công nhân
của liên minh công nông búa liềm
tiên phong lảnh đạo,
chúng ta có Quốc Hội ,
có Mặt Trận Tổ Quốc, có Thanh Tra
có Hệ Thống Tư Pháp , Tòa án , Viện Kiểm Sát
có Quân Đội , Có Công An
có Công Đoàn , Đoàn Thanh Niên…
Chúng ta có đủ thứ ,
chúng ta có quá nhiều !!!
Nhưng Chính Quyền ta hiện nay
đang mạnh hay đang yếu ?
Vì sao hàng năm các Hợp tác xã nuôi nghêu
Không thu hoạch được gì !!!
Vì đến hẹn lại lên
bờ biển có 5000 “ Nghêu tặc” hoành hành ?
Vì sao Lâm tặc cứ nhởn nhơ chơi trò cút bắt ?
Vì sao những chủ đồn điền cao su
Vẫn nơm nớp lo sợ
bị trút trộm mủ mỗi ngày .
Chúng ta sẽ dạy con cái chúng ta như thế nào đây ?
Vào những giờ mà già trẻ lớn bé đang rủ nhau đi trút mủ
trộm mủ , cướp mủ,
trẻ em đứng đông như xem hội …
nhân cách chúng sẽ ra sao ,
khi ông bà , cha chú nó là người đi ăn cắp ..!!!
Vì sao người trồng café
Phải hái sớm
khi vườn mới vừa chín bói
trái còn non xanh ?
Không ai bảo vệ họ cả !!!
Kẻ trộm từ xa đến ,
Kẻ trộm là láng giềng gần
Chúng tước trộm trái non trên cành,
trộm túi hạt ngoài sân vừa phơi xong ,
chôm túi hạt khô trong nhà ,
lúc chủ nhà ra vườn hái trái .
Chưa hết đâu !!!
Kẻ trộm còn nhẫn tâm
chặt cả cây
kéo ra khỏi vườn
tha hồ ngồi tước hạt .
Ôi những kẻ trộm nhởn nhơ
với lương tâm trong sáng ,
vì chúng không hề do dự
hay có một chút suy nghĩ nào
về quyền tư hữu
và về tội xâm phạm quyền tư hữu
Hình như họ có suy nghĩ đơn giản là
tất cả đều là của chung ,
tất cả là của “Chùa”
kể cả những giọt mồ hôi ,
đồng tiền máu mắt,
vay mượn để đầu tư
nuôi trồng con nầy cây nọ
của khổ chủ
đều dường như
cũng trở thành của họ !!!
Chúng ta sẽ dạy con cái chúng ta như thế nào đây ?
Khi mà cha mẹ,
Kể cả Thầy giáo kiêm Giám Thị phòng thi
ném phao thi cho những cậu Tú
Vậy mà , Thứ trưởng Bộ Giáo Dục
Họp báo ngay sau kết thúc kỳ thi,
tuyên bố :
kỳ thi đã được
tổ chức đúng kế hoạch,
diễn ra bình thường, an toàn,
nghiêm túc, đúng quy chế.
Đúng là lấy thúng úp miệng voi !
Và Bộ trưởng Bộ Giáo Dục
Phạm Vũ Luận
lại cho rằng:
“Việc này chủ yếu là của người lớn.
Các cháu học sinh còn nhỏ tuổi,
nghĩ chưa tới,
nên dễ bị lôi kéo làm việc sai”.
Ôi Tội nghiệp cho cái văn bằng Tú Tài
Và những ai
từng có học vị Tú Tài
Như các Ông Tú Xương , Tú Mỡ
Tú Xuất, Tú Quỳ,
những con người hào kiệt
mà những vần thơ của họ
đã đi vào văn học Việt Nam,
là tiếng nói của những nhà nho yêu nước
là tiếng nói dõng dạc của quần chúng nhân dân
chế nhạo , tấn công , đã phá
những hủ tục , thói hư tật xấu
của thời đại mà họ sống .
đó thực sự là những con người
đã thành nhân,
là những con người
dẩn đạo xã hội
Vậy mà than ôi ¡
trong mắt Ngài Bộ Trưởng
họ chỉ là một đám nhải con
hãy còn nhỏ tuổi
ăn chưa no lo chưa tới
dể bị lôi kéo làm việc sai.
Ôi ! Ngài Bộ trưởng Phạm Vũ Luận
rỏ ràng là không còn nhỏ tuổi,
có thể là đồng tuổi
với Ngài Bộ trưởng tiền nhiệm
và giờ đây
đã leo lên đến chức Phó Thủ Tướng
Nguyễn Thiện Nhân,
Người đã để lại câu nói đổ thừa nổi tiếng :
Tình trạng tệ hại của giáo dục hiện nay
là từ lỗi những người tiền nhiệm để lại…
Nếu nói như ngài Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân
thì tình trạng nghèo đói hiện nay
là do lỗi của vua Hùng ! ?
và tình trạng thi cử bát nháo
đến độ như hiện nay
Cũng chính là từ lỗi
của người Bộ trưởng tiền nhiệm
Ngài Nguyễn Thiện Nhân
giờ là ngài Phó Thủ Tướng !
Hài hước thay !
Biết nói sao bây giờ !
Vâng Chính quyền ta có đầy đủ
hay đúng hơn là
có quá nhiều lực lượng ,
nhưng không ai bảo vệ người dân !!!
Lâm Tặc, nghêu tặc, vàng tặc,
cao su tặc, café tặc, đinh tặc
Chính quyền ta đang ở đâu ?
Chính quyền ta đang mạnh hay yếu ?
Ôi sao quá nhiều thứ tặc !
Còn đâu là những người công chính ?
Còn đâu những người cương trực ngay thẳng
Còn đâu người quân tử
Kẻ sĩ khí , anh hùng ?
Còn đâu những con người :
“ Phú quý bất năng dâm
Bần tiện bất năng di
Uy vũ bất năng khuất ”
Ở một khía cạnh nào đó ,
gã Cowboy Texas có lý,
Hắn sẳn sàng ghim đạn vào bắp đùi anh
hoặc bắn anh vỡ sọ
nếu anh vào trộm bò
trong nông trang của hắn .
Chúng ta đang đi ăn trộm
một cách công khai và trơ tráo
mồ hôi và nước mắt
của đồng bào mình !!!
chúng ta đang vơ vét cướp bóc
những tài sản ít ỏi ,
nghèo khó của đồng bào mình !!!
Trong khi ngoài biển Đông
Tàu lạ đang công khai đánh bắt trộm cá tôm
trên hải phận có chủ quyền !
Tàu lạ đang bắt giử đánh đập ngư dân Việt Nam
Đòi tiền chuộc mạng !!!
Chúng ta có giỏi , có ngon
Có gan , có lì
Thì chơi trò ăn cướp với kẻ ngoại bang,
Đừng giở trò cướp vặt
Với đồng bào đồng chủng !!!
Hải tặc Somali có lý
Khi quê hương đói khổ ,
rách nát vì đạn bom
Khi con người nghèo quá !
Khi đất đai cằn khô !
Khi mùa màng cạn kiệt
Khi gia súc nằm lăn
giơ xương trên sa mạc
Và trẻ con chết đói ,
Thì con người thành hải tặc.
Hải tặc Somali có lý
Nếu các anh giành hết biển đông
Các anh đã tự mình biến thành Hải Tặc
Và một điều hiển nhiên rằng
Chúng tôi không thể nào
Khoanh tay đứng nhìn
Con cái mình chết đói
Vậy thời sẽ có ngày
Chúng tôi cũng trở thành cướp biển.
Nếu các anh đến đất này
Với cái bắt tay hòa bình thân thiện
Của những người thực sự văn minh
Tôn trọng lẫn nhau
Làm ăn đàng hoàng,
Chúng tôi sẳn sàng đãi các anh
ngồi chiếu trên thượng khách
Tôm hùm biển đông
Rượu đế Gò Đen,
nghe bài vọng cổ
Nhưng nếu các anh
Tự cho mình là đế quốc hùng mạnh
Với tàu to súng lớn
Trong cơn khát dầu,
Đói cơm đói cá
Anh tự vẽ lên
đường chín đoạn lưởi bò
giành hết cá biển đông
giành hết sò hết mực
cái gì cũng là của anh
thì chúng tôi chết đói.
Xin lỗi ,
Không có chuyện đó đâu anh !
Khi con cái chúng tôi chết đói
thì lúc đó con cái các anh
cũng nát đầu lòi ruột.
Sẽ không an toàn cho tất cả các anh
Tàu Mỹ , Tàu Anh , Tàu Nhật , Tàu Hoa ,
Tàu Panama , Tàu buôn các loại,
Các anh sẽ gặp chúng tôi
trong quần đảo biển Nam
Phú Quốc ,Thổ Chu
hay Côn Sơn Đông Hải .
Tất cả các anh sẽ phải trả giá…
sẽ không có một chiếc tàu hàng nào
vẹn nguyên về tới Hải Nam , Hong Kong
hay Thượng Hải , Đại lục .
Sẽ không có một container nào
Yên lành về đến Kaohsiung , Seoul .
Sẽ không một hạt gạo giọt dầu nào
về tới Inchon hay Kobe.
Và một khi
không có hàng giao thương về đến cảng
Các anh cũng sẽ đói như chúng tôi thôi !!!
Hải tặc Somali
có tình lý riêng của nó !
Cứ điệu này thế nào rồi cũng sẽ có
Hải tặc Thổ Chu Việt Nam
với nỗi lòng riêng
với lý do riêng
để trở thành cướp biển .
Mà loài người ,
Những kẻ tự cho mình
đã khoác lên mình tấm áo văn minh
luôn bênh vực dân chủ ,
kêu gọi nhân quyền
nhưng hàng năm vẫn miệt mài
sản xuất ra các khí cụ chiến tranh,
bom mìn , lựu đạn , đại bác
Xe tăng máy bay
Và hàng năm
Vẩn miệt mài đút lót hối lộ,
lobby , chào hàng
vui vẽ giàu sang trên mấy chiếc du thuyền
trên những chiếc Rolls Royce
hạnh phúc với cuộc đời
lái buôn vũ khí,
các người làm sao mà hiểu được
tại sao lại có người
đứng lên làm cướp biển
Vâng đúng cái đám tự nhận
là đại biểu ưu tú
của nhân loại
của dân chủ và nhân quyền
cái đám lái buôn vũ khí đó
cuối cùng thế nào rồi cũng sẽ biết
đến Hải Tặc Thổ Chu Việt Nam !!!
Ngư dân Việt Nam
những con người hiền lành
suốt đời bám biển,
những con người
trên đầu là trời dưới chân là nước
môt đời hạ bạc
và cũng chính là họ
những ngư dân
những nông dân Việt Nam
cày sâu cuốc bẩm
những anh hùng “Sát Thát”
Rợ Nguyên Mông ôm đầu máu chạy dài
Cọc Bạch Đằng
từng 2 lần đâm thủng tàu phương Bắc
nhát đâm nào đã viết vào lịch sử ?
nhát đâm nào khởi đi từ quá khứ ?
vẫn vọng về xuyên suốt đến tương lai .
Hình như thế giới
vẫn chưa biết gì về Việt Nam
hay biết về Việt Nam rất ít !
Người ta ca ngợi Washington
giành độc lập cho Hoa Kỳ .
Người ta tưởng nhớ Abraham Lincoln
giải phóng nô lệ da màu,
Người ta nhắc đến Gandhi
đấu tranh bất bạo động.
Người ta ca ngợi Napoleon
là thiên tài quân sự
và không ai biết gì về
Vua Quang Trung Nguyễn Huệ
người đồng thời với Napoleon.
Ngày hai mươi tháng 1 năm 1785
Trận Rạch Gầm
trong môt đêm thôi
300 chiến thuyền quân Siam tan tác
Hai chục ngàn xác giặc nỗi lênh đênh
Sóng Mekong loang máu giặc dập dềnh.
Khi quân Thanh vênh váo vào Đông Đô,
Người lính Quang Trung
Chỉ trong ba mươi tám ngày hành quân
Từ Phú Xuân đến Thăng Long
sáu trăm năm mươi tám cây số
Với 6 ngày quyết chiến
Hai trăm ngàn quân Thanh
Bỏ xác tại Nhĩ Hà
Tôn Sĩ Nghị cuống cuồng chạy trốn
Quên cả sắc thư, ấn tín, kỳ bài
Cùng năm mươi quân sĩ
Thoát về đươc bên kia biên giới
hồn phi phách tán
binh giáp tả tơi.
Buổi bình minh
Của lịch sử Việt Nam,
Hai Bà Trưng
nợ nước thù nhà
hạ sáu mươi lăm thành
của quân Nam Hán
Thái thú Tô Định
vắt giò lên cổ
chạy khỏi Lĩnh Nam.
Năm Mậu Thìn (248),
Quan lại Đông Ngô tàn ác,
Bà Triệu Thị Trinh
cài trâm vàng lên tóc
đi guốc ngà ,
mặc áo giáp vàng,
cưởi voi trắng một ngà,
dựng cờ khởi nghĩa,
“Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh,
đạp luồng sóng dữ,
chém cá kình ở biển Đông,
đánh đuổi quân Ngô,
giành lại giang sơn,
cởi ách nô lệ,
chứ không chịu khom lưng
làm tì thiếp cho người ! ”
Ngô Quyền năm 938
Với cọc nhọn bịt sắt Bạch Đằng
Hoàng tử thứ 9 của Hán Cao Tổ Lưu Cung
Lưu Hoàng Tháo tức tưởi
ngậm hờn về chín suối.
Thế kỷ 13 , ngày 9 tháng 4 năm 1288
Giặc Nguyên Mông có dịp
kinh hồn bạt vía
Trần Hưng Đạo bắt sống Bình Chương Áo Lỗ Xích
Ô Mã Nhi và Tích Lệ Cơ
Cọc Bạch Đằng lần thứ hai xé tan
Bốn trăm tàu giặc
Bốn vạn tướng sĩ Nguyên Mông
Chìm theo sóng nước
Bị quân Nam truy kích
trên đường về phương bắc
Tướng Lý Hằng được cử chặn hậu,
bị trúng tên độc tử trận,
Thoát Hoan khiếp sợ
Trước rừng tên mũi giáo của quân Nam
vội chui vô ống đồng,
cho quân lính khiêng,
thoát chạy về bên kia biên giới.
Năm 1407
Quân Minh xâm chiếm Việt nam,
Hủy hoại văn minh Sông Hồng
đổi tên Thăng Long thành Đông Quan
đốt phá , chở sách văn bia về Yên Kinh,
“Nướng dân đen trên ngọn lửa hung-tàn,
Vùi con đỏ xuống dưới hầm tai-vạ.
…
Độc-ác thay! trúc rừng không ghi hết tội,
Dơ-bẩn thay! nước bể khôn rửa sạch mùi,”
Năm 1418,
Lam Sơn Lê Lợi Khởi Nghĩa,
Mười năm nằm gai nếm mật,
Ba lần bị vây ở núi chí Linh
“Khi Linh-sơn lương hết mấy tuần,
Khi Khôi-huyện quân không một lữ,” (Bình Ngô Đại cáo-Nguyễn Trãi-)
Mười vạn quân Minh xâm lược
Trận Tốt Động
5 vạn quân bị giết, 1 vạn quân bị bắt sống.
Vương Thông và quân lính
bị vây chặt tại Đông Quan- Hà Nội –
Để cứu Vương Thông ,
10 vạn quân
do tướng Liễu Thăng
tự Khâu-ôn –Quảng Tây – tiến sang[1],
5 vạn quân do Mộc Thạnh từ Vân Nam kéo đến
Ải Chi Lăng ,
1 vạn quân tinh nhuệ Việt Nam,
100 ngựa và 5 voi chiến
chờ Liễu tướng quân
Quỷ Môn Quan, Quỷ Môn Quan!
Thập nhân khứ, nhất nhân hoàn
Ngày 10-10-1427,
Liễu Thăng và quân kỵ binh tiên phong
lọt ổ phục kích của quân Việt tại núi Mã Yên
tướng Liễu Thăng bị chém bay đầu.
Trận Xương Giang ,
trong 1 ngày ,tiêu diệt 5 vạn địch,
bắt sống Thôi Tụ, Hoàng Phúc
cùng hơn 3 vạn quân,
đạo viện binh chủ lực của nhà Minh
chỉ trong vòng 1 tháng ,
bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tháng 12 Năm Đinh Mùi 1427
Vương Thông cầu hòa rút quân về nước
Việt Nam đại định thái bình
Nguyễn Trãi viết “Bình Ngô Đại Cáo” :
“ Đem đại nghĩa để thắng hung tàn
Lấy chí nhân mà thay cường bạo”
“Đánh một trận sạch không kình-ngạc.
Đánh hai trận tan-tác chim-muông.
Cơn gió to trút sạch lá khô,
Tổ kiến hổng sụt toang đê cũ.
Thôi Tụ phải quỳ mà xin lỗi,
Hoàng Phúc tự trói để hàng.
Lạng-giang, Lạng-sơn, thây chất đầy đồng,
Xương-giang, Bình-than, máu trôi đỏ nước.”
(Bình Ngô Đại cáo-Nguyễn Trãi-)
Hỡi những người phương Bắc
Các anh chớ quên năm 1075
Các anh đã từng phải dắt díu nhau mà chạy trốn
ngọn trường thương Bình Chiêm
của Tướng quân Việt Nam
Lý Thường Kiệt
đã từng vung tới chiếm thành Khâm Châu
Phạt Tống
bắt hết toàn bộ quan quân
mà không cần giao chiến.
Thành Liêm Châu bị hạ
Trong một ngày
dễ như trở bàn tay.
Thành Ung Châu
Hiện giờ được gọi là Nam Ninh
Cách biên giới Việt nam 180 cây số
Bị 10 vạn quân Nam hội quân ,
vây chặt 42 ngày đêm,
chém bay đầu tướng đem binh cứu viện
Đô Giám Quảng Tây Trương Thủ Tiết.
Tướng chỉ huy thành, Tô Giám,
phải tự thiêu
để khỏi bị đau xót nhìn cảnh
Quân Nam làm cỏ thành Ung Châu.
Lịch sử Việt Nam
Kỵ binh Mông Cổ bách chiến bách thắng
Đến nợi nào ,
nơi đó cỏ không mọc được
Lẫy lừng bắc Á
Rúng động cả trời Âu
Đến Việt Nam
Bị đánh cho tan tác
Không còn manh giáp,
Ôm đầu máu chạy về phương Bắc,
Khiếp sợ đến độ
Bỗng trở nên hiền lành
Đến nỗi dân Việt
Gọi tên là giặc Phật.
Cọc Bạch Đằng
từng 2 lần đâm thủng tàu phương Bắc
nhát đâm nào đã viết nên lịch sử ?
nhát đâm nào khởi đi từ quá khứ ?
vẫn vọng về xuyên suốt đến tương lai .
Quân Pháp nổ súng tấn công Đà Nẳng
Ngày 1-9-1858,
“Thành Đà Nẵng tan hoang vì đại bác ,
Xác Anh hùng Đinh , Lý hóa tro bay” – Truy Phong-
10-2-1859, đại bác Pháp bắn Vũng Tàu
17-2-1859, Pháp đánh chiếm thành Gia định
“Bến Nghé của tiền tan bọt nước,
Đồng Nai tranh ngói nhuộm màu mây…” – Nguyễn Đình Chiểu-
Tay gươm, tay súng
Bước nghinh, bước ngang
Anh bắn !
Anh giết !
Anh đâm !
Anh vằm !
Anh đày Bà Rá, Côn Lôn
Anh đọa Sơn La, Lao Bảo…
Anh đoạt hết cơm hết áo
Anh giựt hết bạc hết vàng…
Chặt đầu ông lão treo hàng thịt
Mổ mật thanh niên giửa chiến tràng
Cối quết trẻ thơ văng máu óc
Phanh thây sản phụ đốt thành than… –Truy Phong-
Tiếng súng Điện Biên Phủ
55 ngày đêm
chấn động địa cầu,
11.721 tù binh Pháp bị bắt
Đó là tiếng súng
của dân tộc Việt Nam
chặt đứt xích xiềng nô lệ
cho chính mình
và cho cả năm Châu,
đó là tiếng súng
làm cho
chủ nghĩa Thực dân Châu Âu
đã phải cáo chung
trên toàn thế giới.
Biết bao thân phận con người,
những bàn tay chai sạn,
quần áo rách bươm
không đủ cơm ăn
không có quyền được sống
những con người
bị chà đạp dày xéo
đánh đập , giam cầm, bắn giết
những giọt nước mắt căm thù hờn tủi
từ Châu Á Châu Phi
từ phía Nam Châu Mỹ
bỗng trào lên niềm vui sướng
đón nhận niềm tin đôc lập tự do
chấm dứt phận đời nô lệ,
đã nhìn về Việt Nam
với ánh mắt rạng ngời
mơ Bình Minh chói lọi.
Cuộc thư hùng mười năm lịch sử
1965 – 1975
Chàng Cowboy Bắc Mỹ 200 năm lập quốc
Đụng đầu với Văn hóa Đông sơn
Trống đồng Ngọc Lũ
4000 năm dựng nước.
Ôi chàng Cowboy giàu có,
đã huy động 6.000.000 lượt binh sĩ
(riêng lính Mỹ chiếm khoảng 3 triệu người)
chiếm 68% bộ binh,
60% lính thủy đánh bộ,
32% không quân chiến thuật,
50% không quân chiến lược,
40% hải quân,…
chỉ để phục vụ cho riêng chiến tranh Việt Nam.
Chàng Cowboy đem sang đây
Một triệu chín trăm ngàn khẩu súng
14.900 súng cối
47.000 súng phóng lựu
1532 đại bác
1.200 chiếc máy bay
600 chiếc trực thăng
( Chưa kể đến số phi cơ
được huy động từ Thailand
Và số máy bay thuôc hải quân Hoa Kỳ quản lý ).
2074 xe tăng thiết giáp
56.000 xe cơ giới các loại.
Chàng có bom nguyên tử ,
chàng có bom CBU,
chàng có pháo đài bay B.52
chàng có bom Napalm
chàng có hỏa tiển Tow
chàng có vô số mìn Claymore,
dây kẽm gai, mắt thần,
hàng rào điện tử
925 Tỷ USD
Cho 10 năm chiến phí
Tháng 4 năm 1969
543.000
chàng Cowboy có mặt tại Việt Nam
nghênh ngang
định bóc võ trái đất
Bằng các trận càn Cedar Phone
Johnson City, Lam Sơn 719
Ôi Chàng Cowboy ngạo nghễ
định cắm cờ Thủy quân lục chiến Mỹ
Lên đỉnh Trường Sơn
Như đã từng cắm cờ lên đảo Iwo Jima
Thuở đánh nhau với Nhật
ở Thái Bình Dương
thời Đệ nhị Thế chiến.
Uncle Sam đánh nhau với Uncle Ho.
Uncle Sam tháo chạy khỏi Khe Sanh
Uncle Sam và đàn em
chạy thục mạng khỏi Hạ Lào
Cả thế giới rùng mình
Nghe tiếng đồi thịt băm
Cả thế giới bàng hoàng
Với tội ác
của những chàng Cowboy Texas
súng ống trang bị tận răng
lạnh lùng xã đạn,
504 xác người già con trẻ
trên tay không tấc sắt
trên đường làng Mỹ Lai Sơn Mỹ.
Cả thế giới nhớ lại
Cũng chính những chàng Cowboy này
với súng trên tay
họ đã làm gì với thổ dân châu Mỹ ?
Và ở đây ,
Người Mỹ hùng mạnh lắm chứ !!!
Chiến tranh Việt Nam
7.882.547 tấn bom đạn không quân
rơi xuống Đông Dương,
trong đó khoảng: 3.770.000 tấn ở miền Nam Việt Nam;
937.000 tấn ở miền Bắc
số còn lại ở Lào và Campuchia.
45.260 tấn chất độc hóa học,
khoảng 338.000 tấn bom na-pan,
đã được trút hết xuống đây
nhằm bẻ gảy ý chí
Tự Do và Độc Lập
của dân tộc Việt Nam này !!!
Sau cuộc đụng đầu lịch sử,
trên quê hương Việt Nam
Có những số liệu đau thương
Miền Bắc
1.100.000 liệt sĩ;
600.000 thương bệnh binh;
300.000 người mất tích;
Miền Nam
316.000 tử trận hoặc mất tích
1.170.000 bị thương
Cả 2 miền
Gần 2.000.000 dân bị chết
2.000.000 người tàn tật;
2.000.000 người bị nhiễm hóa chất độc
khoảng 50.000 trẻ em dị dạng
Số người bị bắt và cầm tù,
chưa tổng hợp được.
Nhưng cũng chính nơi đây,
58.325 chàng Cowboy
Đã ngã xuống
trên đất này
đó là số tên
của những người lính Mỹ
trên bia tưởng niệm chiến tranh Vietnam
tại Washington.
Hơn 305.000 bị thương.
Trong đó 153.303
bị thương nặng hoặc tàn phế
2251 phi cơ rớt tại chiến trường
Uncle Sam chơi một ván bài tẩy
Ván bài trị giá 25 tỷ USD
Quân phí và quân viện hàng năm
Từ 1966 đến 1970.
Ván bài giãm xuống
Trong 2 năm 1970 và 1971
Còn 12 Tỷ USD một năm
Và giờ đây
Uncle Sam hết vốn
Không dám gầy sòng chơi tiếp
Quốc hội Hoa kỳ cắt giãm quân viện
Cho Miền Nam Việt Nam
Chỉ còn 700 triệu USD
Ôi tội nghiệp cho Miền Nam Việt Nam
Ngồi chơi bài với đồng phỉnh nhỏ nhoi
Nên cuối cùng tan hàng bỏ chạy
Đại sứ Graham Martin
Lúc 4g58 phút sáng ngày 30-4-1975
cuốn cờ bước lên trực thăng
ra chiến hạm USS Blue Ridge.
Nếu không làm như vậy,
Viên Đại sứ ,
Quan Thái Thú Toàn Quyền,
Của Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ,
Sẽ bị bắt tại Việt Nam
anh cowboy Texas
The International Police
Gã sen đầm quốc tế
Bỗng trở thành
Môt con bạc cháy túi
thì còn mặt mũi nào
dám nhìn thiên hạ
bể quá !
17 tháng 4 năm 1975
Phnongpenh rơi vào tay Khmer đỏ
Ngày 4 tháng 5 năm 1975,
quân Khmer Đỏ đột kích đảo Phú Quốc,
sáu ngày sau quân Khmer Đỏ đánh chiếm
hành quyết hơn 500 dân thường ở đảo Thổ Chu
tại Ba Chúc ,An Giang
từ 18 tháng 4 đến 30-4-1978
Mười một ngày quân Polpot chiếm đóng
3157 dân thường Việt Nam bị giết hại.
Ngày 13 tháng 12 năm 1978,
được sự trang bị và hậu thuẫn của Trung Quốc,
Khmer Đỏ đã huy động 10 trong 19 sư đoàn
khoảng 50.000 đến 60.000 quân
tiến công xâm lược Việt Nam
trên toàn tuyến biên giới.
Để gở con dao đâm bên hông mình
Ngày 23 tháng 12 năm 1978
80.000 quân Việt nam bắt đầu tấn công lực lượng Polpot
Trên toàn bộ mặt trận biên giới Tây Nam
Ngày 6 tháng 1 năm 1979
vượt sông Mekong
tại bến phà Neakluong
ngày 7-1-1979,
7g15 xuất phát hành quân từ Neakluong
quân Việt Nam
hành quân 60 km trong 3 tiếng 15 phút
vào giải phóng Phnongpenh.
Lúc 10g30 sáng
Cố vấn Trung quốc và Polpot
tháo chạy về biên giới Thailand
như đàn ong vỡ tổ
Để cứu đàn em Polpot
Môt tháng 10 ngày
sau khi hết vốn ở Phnong penh,
từ 17 tháng 2 đến 18 tháng 3 năm 1979
Đàn anh Đại hán Đặng Tiểu Bình
tuyên bố dạy cho Việt Nam một bài học
Xua 400 ngàn quân
Tấn công toàn tuyến biên giới phía Bắc
Trong một tháng trời
Đại quân không qua nỗi dân quân du kích Việt Nam
phải rút về
ngậm ngùi với con số
26.000 chết, 37.000 bị thương,
280 xe tăng bị phá hủy.
Đất nước Việt Nam
Con Người Việt Nam
Khúc ca bi tráng
luôn ngẩng cao đầu bất khuất
Đanh thép với tiếng vọng
của người anh hùng Quang Trung Nguyễn Huệ:
“Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để đen răng
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”.
(Quang Trung-Nguyễn Huệ)
Loài người
Quả có nhiều phát minh
Để chinh phục thiên nhiên
Để bay vào vũ trụ
Nhưng có một phát minh
Về quản lý xã hội
đó là một phát minh,
môt phát minh thật sự :
để trị vì trên đầu
lũ người mông muội.
Một phát minh vĩ đại của loài người
Nhân danh trí tuệ tập thể không bao giờ sai !!!???
(mệnh đề này
phải được xét lại về mặt luận lý học :
Phải chăng tập thể lúc nào cũng đúng ?
Hay là có những lúc trong cuộc đời
con người ta sai lầm tập thể !!! ? )
và có một chân lý
đó là
Khi Tập thể điều hành
Thì “Trách nhiệm” đương nhiên vắng mặt.
Đúng vậy,
Với phát minh vĩ đại của loài người !
Nhân danh trí tuệ tập thể không bao giờ sai !!!???
Stalin và tập thể Bộ Chính Trị Liên Xô
quyết định giết 22.000 công dân Ba Lan
Trong đó có 8000 sĩ quan Ba lan tù hàng binh tại các trại Kozelsk , Starobelsk và Ostashkov
Bị thãm sát tại rừng Katyn
Tháng 4 một chín bốn mươi.
Với phát minh vĩ đại của loài người
Nhân danh quyết định tập thể bao giờ cũng đúng !
Mao Trạch Đông và Đại Cách Mạng Văn hóa
Đại nhảy vọt ,
Hai chục triệu sinh linh chết đói
Và ước khoảng năm mươi triệu người
chết không nhắm mắt
Vì không biết tại sao
Những hồng vệ binh ,
con em của nhân dân
lại chửi rủa đánh đập mình,
sẳn sàng nổ súng trực diện
vào những con người
đáng tuổi cha tuổi chú.
Những hồng vệ binh ,
con em của nhân dân,
trong sáng và vô tư
sẳn sàng đốt hết đập hết , phá hết
những di sản văn minh
hàng ngàn năm tích lại .
Nhân danh trí tuệ tập thể không bao giờ sai !!!???
Polpot và Angka
vung lưởi cuốc
lên đầu 2 triệu người dân Kampuchea lương thiện
Nhà tù Tungsleng
Không ai còn nước mắt
Để khóc cho nổi niềm chua xót đắng cay
Của những tháng ngày tự diệt chủng
Nhân danh quyết định tập thể bao giờ cũng đúng
Những ông đội về làng
Cải cách ruộng đất
Quyền lực và súng đạn trong tay,
Chó không dám sủa
Trí tuệ tập thể không bao giờ sai !!!
Nhân Văn giai phẫm
Những nhà văn nhà thơ
Bị mất quyền cầm bút
Mất quyền được đăng bài
Lên mặt báo lề phải ,
Mất quyền đối thoại
Với những người anh em
Thuộc liên minh giai cấp công nông
Những người anh em
mới vừa thoát nạn mù chử
gò lưng học viết
trán đẫm mồ hôi
mà nét chử vẫn tựa cua bò,
nên họ cũng chẳng cần
đến cái gọi là văn chương thơ phú
nọc độc tiểu tư sản
mầm mống phản cách mạng
của các anh .!!!
Thôi thì .
Những nhà văn nhà thơ
Cứ phải xếp bút nghiên
lên rừng cắt cỏ,
Đi chăn bò thơ thẩn mấy đồi sim.
Quyết định tập thể bao giờ cũng đúng
Chiến dịch X1, X2
Tư sản mại bản,
Mày bóc lột giá trị thặng dư
Của công nhân lao động
Mày chạy đi đâu ?
Mày chôn giấu vàng xuống đất
Mày nộp vàng ,
đóng tàu cho con cái vượt biên
Mày bị chìm tàu
giửa trùng dương bão tố…
Vợ con mày có gặp hải tặc Thái Lan
Ráng đừng kêu
đừng la đừng khóc !!!
Nước mắt thuyền nhân
Mặn hơn nước biển !!!
Trí tuệ tập thể không bao giờ sai !!!
Vận động dân thành thị hồi hương
Lên vùng kinh tế mới
Trợ cấp 6 tháng gạo,
Phát dao rựa phá rừng
Nhà lợp lá vẹo xiêu trong mưa bão
Tối đèn dầu lải bắp, thái khoai lang
Chợ không kịp xây
Nhà thương đâu không thấy
Trường lớp lôi thôi , vách cửa tềnh toàng
Dân bỏ về phố thị sống lang thang.
Quyết định tập thể bao giờ cũng đúng
Cưỡng chế ! Cưỡng chế !
Giải tỏa ! giải tỏa !
Khiêng về đồn những thằng nào con nào
Chống người thừa hành công vụ
Anh , nhà báo đang tác nghiệp trên cánh đồng Văn Giang
Anh, nhà báo nghèo đang đi bên lề phải ,
đi kiếm tiền nuôi vợ nuôi con,
chén cơm anh bây giờ có máu
của chính anh
nhà báo nghèo đang cố đi trên lề phải
bị những người lề phải đánh tang thương .
Anh, nhà báo nghèo đang đi bên lề phải ,
Anh, nhà báo đang tác nghiệp trên cánh đồng Văn Giang
Anh đang làm đơn
kiện những người
lúc nào cũng thấy mình đang đi trên lề phải
Anh vẫn chưa thấy mình là con kiến
Và họ là củ khoai,
được nhà nước vun trồng
ở bên lề phải
Mấy đời kiến kiện củ khoai
Củ khoai cười khẩy kiến hoài công thôi !!!
Ô hô !!! thôi đã thôi rồi !!!
Củ Khoai lề phải , kiến mày nhừ xương !!!
Anh, nhà báo nghèo đang đi bên lề phải ,
đi kiếm tiền nuôi vợ nuôi con,
chén cơm anh bây giờ có máu
của chính anh !!!
nhà báo nghèo đang cố đi bên lề phải.
Cây bút của anh
đã cong vẹo từ lâu,
chỉ đem dọa mấy gã lục lộ làm đường,
chúng sợ quá nên đành lòng treo bảng
đường ổ gà “chờ lún” đó mà thôi !!!
Nghiên mực anh thì khô lòng tự trọng,
ngọn bút lông rụng hết chí anh hùng,
ngòi bút sắt của anh rỉ hoen,
hổ thân đời “túi cơm giá áo”.
Chính lòng anh có khối u “Sợ hãi”
Nên đố có bao giờ
Anh dám ném cái nhìn của mình
về bên lề trái.
Tự bao giờ lưng tôm anh còng xuống,
Con chó già nhìn gậy chủ
lắm lét cụp đuôi giông !!!
Cây bút rỉ
thì còn chi nghĩa khí !!!
Bán chử mua cơm ,
thôi chớ luận anh hùng !!!
Nhưng thôi !
anh cứ vững tin đi
Con em thực sự của nhân dân
Con của những bà mẹ Việt Nam anh hùng
Chắc chắn sẽ biết đâu là phải trái
Đâu là bạn tốt
Đâu là kẻ thù
Con em thực sự của nhân dân
Là những người
Không bao giờ đánh đập
đạp vào mặt
nhân dân đồng bào đồng loại
con em thực sự của nhân dân
là những người
biết khổ cái khổ
của anh em một nhà,
biết đau cái đau
của người đồng chủng
Con em thực sự của nhân dân
Là những người chính trực
Không phải lũ chó hùa
Con em thực sự của nhân dân
Là những người nghĩa khí
Không phải bọn bất lương
dương oai diệu võ
phùng mạng trợn mắt
chuyên môn hù dọa ,
bắt nạt trẻ con
hệt như đám sai nha vô lại
quen thói
“Chó cậy nhà, gà cậy chủ”
Con em thực sự của nhân dân
là những người biết
“Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả ,
lâm nguy bất cứu mạc anh hùng”
Con em thực sự của nhân dân
Những ngư dân lương thiện
Những nông dân cần cù
Những công nhân
đang oằn lưng đói rách
Những học trò sĩ khí
Hãy đứng lên
giành lại biển Đông
giành lại Hoàng Sa Trường Sa
giành quyền được sống !
Anh, nhà báo nghèo đang đi bên lề phải ,
đi kiếm tiền nuôi vợ nuôi con,
chén cơm anh bây giờ có máu
của chính anh !!!
nhà báo nghèo đang cố đi bên lề phải !!!
bị mấy thằng lề phải đánh te tua !!!
Giọt nước mắt tủi nhục của anh
vừa rớt xuống chén cơm có máu !!!
Nếu cha mẹ anh còn sống
Và biết được anh phải kiếm cơm
Trong tủi nhục đến thế này
Với nỗi niềm chua chát xót xa
Nước mắt của họ sẽ nóng hơn
giọt nước mắt cùa anh !!!
Họ sẽ khóc nhiều hơn anh đã khóc …
Saigon, 12-06-2012
Ông Già Ba Tri
BaTri_Oldman