Tôi muốn viết những dòng này cho một trong những đêm buồn, rất buồn. Và càng lớn người ta càng dễ cười khi buồn hơn, vì chuyện gì cũng nhẹ bâng. Như gió thoảng mây bay vậy thôi. Nay sống mai chết còn không lường trước, nói gì đến một hai trì hoãn trong cuộc đời. Hoặc như anh Bút Chì trích ai đó trong blog của ảnh; là nếu không cười thì ta chỉ còn biết khóc mà thôi.
Tôi không biết mình nên làm gì. Nên nén nỗi buồn lại, nén nó thật chặt, thật sâu; để cái hương vị đắng ngắt của nó lan tỏa thấm vào người, cho hả hê sung sướng, cho tràn trề viên mãn. Hay là cứ tung hê nó ra, kêu gào nó ở mọi nơi, đón nhận những lời an ủi mà sau cùng còn lại chỉ là những nửa vời nhạt nhẽo. Tôi thực sự không biết.
Tôi sợ phải khóc một mình. Khóc một mình hành hạ tinh thần và cả thể xác của tôi. Khó thở. Khó thở lắm. Khó thở vì nước mắt chảy ra không mang được nỗi đau trong người, không đủ mạnh như ghềnh thác bão lũ mà cuốn đi tảng đá đang đè lên tim. Sến súa là thế nhưng nó là thật. Là thật 100%. Sống càng lâu sẽ thấy những gì sến súa, siêu nhiên, kỳ ảo hoàn toàn là thật. Còn những gì mình tưởng là thật hóa ra lại nửa thật mà thôi. Đời này không có thứ gì là ảo. Cuộc đời xinh đẹp này, thần tiên này, với bao nhiêu nhân duyên vận hội tụ lại mà thành; làm sao có thứ gì ảo được.
Tôi là đứa thích giữ niềm tin. Nói thừa quá, ai mà chả thích giữ niềm tin. Chỉ là cuộc đời này xén bóc đi từng lớp niềm tin đọng quanh thành quách trái tim người và để trơ lại những sớ thịt chai sạn sần sùi. Chạm vào là giật điện đấy. Ai cũng ngại chạm vào. Nhưng có mấy ai biết, trái tim đó cần được giật điện, cần 1 người vì nó mà dẫn điện, để tái tạo lại một lớp niềm tin mới. Mấy ai biết? Mấy ai nên biết và sẽ được biết? Sự thần kỳ của Thượng đế luôn nằm ở cánh cửa cuối cùng, ở chiếc hộp cuối cùng, nhưng cánh cửa nào mới là cánh cửa cuối cùng?
Leave a Comment