Skip to content →

Category: Viet

Em cứ viết thôi, có gì đâu mà ngại

Tặng cô bé hôm nay đã khen, “Em thích cách chị nói chuyện, nghe cứ như quen thân lâu lắm rồi.” Em đã  bị lừa không nhận ra sự chảnh sâu sắc của tôi, mà ngộ nhận thấy tôi “quen thân”, thì tôi cũng sẽ viết cho em như viết cho một cô em gái, vậy ha.

13 Comments

Khói của tự do – Phần 2

(Photo: Zi Nguyen)

Cuối tháng 4 của năm 1967, cái nóng đang đốt cháy những thanh niên nước Mỹ, trong đó có Big Bull, Hunk, và Frank.

Big Bull đánh một vòng tay u-turn gấp mà không hề bật tín hiệu. Mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt đỏ gay gắt bóng lưỡng của nó. Frank làu bàu:

-Mày bị gì vậy thằng chó?

-Thèm beer. Cái xe chết tiệt này…

Leave a Comment

Chúc ngủ ngon những linh hồn cô đơn

Chuyện số 0.

Có một lần tôi đứng trong lớp Interpersonal Communication và nói về những điều “kì lạ” của chính mình.

– I’m an Asian but I do not have small eyes.

Cả lớp gật gù, ừ, đúng thế, mắt mày to vãi.

– And I’m proud to be a Vietnamese, but not Asian. I don’t know why, don’t ask me. Firstly, secondly, and finally, I’m Vietnamese, just Vietnamese.

Cả lớp cũng gật gù, chả biết có hiểu gì không.

Leave a Comment

“Ngày mai như ngày hôm nay…”

Em ngồi cuộn mình trong góc quán cafe nhỏ, tay khuấy cốc cafe nóng bốc khói, nhìn ra cửa kính. Ngoài trời phủ một màn mưa nhẹ, nhưng xám, đủ để làm lạnh những trái tim nhỏ xíu không được ủ ấm. Đối diện em là màn hình laptop, một vài assignment chưa làm xong, news feed Facebook, vài trang hình ảnh vui nhộn. Trong quán nức mùi cafe rang. Tìm ở giữa cái đất ngập Starbucks này được một quán còn mùi cafe rang, uống cốc cafe còn nguyên mùi cafe cháy, em tự nhận mình may mắn. Nhất là trong một ngày mưa.

2 Comments

Khói của tự do – Phần 1

Truyện ngắn này, nếu được hoàn thành, xin gởi tặng đến những ai đã, đang, và sẽ sống trong tuổi trẻ bất diệt của tôi.

– Rio-

Tháng 4 năm 1967,

Frank Backwood vừa tròn 19 tuổi, cậu trai với đôi mắt xám trong veo và mái tóc nâu sẫm, viền lấy khuôn mặt hình vuông ương ngạnh. Một buổi trưa oi bức, cậu trai đập vỡ chiếc bình sứ Trung Hoa mà những tổ tiên quý tộc của cậu đã mua lại từ một tay đào vàng da vàng nào đấy, trong cơn túng quẫn phải bán của gia bảo để có tiền nuôi tiếp giấc mộng hoàng kim nằm sâu dưới lòng đất của “Gum San.” Không ai biết chiếc bình sứ có giá bao nhiêu, có đúng là đồ vua ban như lời của lão đào vàng hay không. Mà vua Trung Hoa thì có sá gì với nước Mỹ. Thế nên đôi tay vạm vỡ của Frank ném chiếc bình xuống sàn nhà bằng gỗ đánh bóng loáng, vỡ tan thành từng mảnh. Cậu hằm hằm quát vào mặt ông bố tóc bạc óng:

Leave a Comment

Những bông hoa của Aura

Có người từ nơi phương xa, mùa xuân trở về, đem cho cô bé Aura vài hạt giống hoa, bảo cô đợi đến đầu mùa thu hãy trồng vào nơi nào đất ẩm, sẽ cho ra một loại hoa cánh vàng rất đẹp. Aura là cô gái nhỏ, và tất cả những cô gái nhỏ đều yêu hoa. Khi cô hỏi người phương xa tên loài hoa là gì, người bảo cô cứ đặt bất kỳ cái tên nào cô muốn. Làng này chưa có ai từng thấy loài hoa này, họ sẽ tin những gì cô nói.

Aura ngây thơ, cô ấy có một người bạn thân tên là Rose. Năm ngoái, Rose đi-lạc vào cánh rừng sau nhà và không bao giờ trở về nữa. Người trong làng đều một mực đoan chắc là Rose đã chết, bị ăn thịt hay gì đấy; chỉ còn Aura hằng ngày vẫn ngoảnh đầu nhìn lại phía cánh rừng, mong nhìn thấy vạt áo màu vàng của Rose hiện ra, trở về bên cô trong khoảnh sân nhỏ bé này.

Loài hoa có cánh vàng, giống như màu áo của Rose, thế nên Aura đặt tên cho hoa bằng tên người bạn thân của mình.

Tháng 8 trời đổi gió, đổi màu; Rose đào sâu xuống dưới lớp đất ẩm trong vườn. “Phải đào thật sâu!” – người phương xa bảo thế. Cô gái nhỏ yêu hoa, tay gieo những hạt giống xuống lòng đất sâu, lòng nghĩ về một ngày màu cánh hoa vàng bung nở, Rose sẽ trở về.

Ngày tháng trôi đi, nhanh.

Leave a Comment

Em trai em trai

nhà chắc chuẩn bị có con dâu người Bắc =)) zồi ôi, nghe dễ thương chết í. Đứng tới vai con người ta mà nắm tay con họ rồi kéo đi, ấn vai bắt ngồi xuống ghế 😡 Nghe giống truyện tranh Nhật =)) Thằng em mình thì khờ khờ ít nói ít giao tiếp, lại gặp con bé lanh lợi hoạt bát =)) lại thêm thằng anh là thủ khoa guitar nhạc viện Hà Nội. Not bad =)) Approved. nói chứ thằng em mình mới lớp 8 mà cao 1m74 rồi =.= . . . đôi khi vẫn nghĩ…

Leave a Comment

Life moves on.

  Damn it, có những ngày mà chuyện xe cộ tiền bạc con người nó tụ lại đổ một đống thối hoắc lên đầu mình như thế này, lái xe về nhà thấy cơm đầy nồi, trứng đầy dĩa, canh rau đâu ra đấy, bọc nilon cẩn thận để trên bàn; mới thấy quý phước đức ông bà để lại cho mình; mới biết quý nghĩa tình bạn bè xung quanh đối xử với mình. Thiệt cái số mình mà không có bạn bè, giờ không biết trôi dạt ở nhánh sông nào rồi. Lên mạng thì thấy bạn đi…

Leave a Comment

Đôi khi mình có nghĩ, là mình sẽ sống như thế này thật lâu, kiếm một việc làm, ra sức bon chen ganh đua chà đạp vắt kiệt tâm trí thanh thản để lên chức và có nhiều tiền. Mình sẽ sống cuộc sống mà những bậc chân tu và những bạn rao giảng giá trị của tinh thần phải lắc đầu dè bỉu. Rồi một ngày đẹp trời mình sẽ nghỉ. Nghỉ tất. Đủ tiền để mình mở một quán cafe thiệt sang thiệt đẹp nằm ở vị trí thiệt mát rồi. Và mình sẽ sống cuộc sống mà…

Leave a Comment
Back To Top