Skip to content →

Tag: for my kids

Thư đầu tiên của 2014

Gởi con của mẹ,

Tự dưng bị hứng muốn viết linh tinh, nhắn nhủ với các con hai bài học nho nhỏ trong cuộc sống.

Hôm nay mẹ chính thức thức dậy trong căn phòng dễ thương hết mực của mẹ ở Arlington sau 3 tuần chạy xe vòng vòng quanh nước Mỹ như một con hâm dở. Kể ra mẹ cũng không định viết thư cho mấy con đâu vì còn bao nhiêu chuyện phải làm: đi tắm khoảng 1 tiếng hơn nè, dọn dẹp sơ sơ nè, ra Starbucks mẹ thích và ngắm mọi người nè… Nhưng trong lúc dọn phòng, mẹ nhìn thấy quyển sổ “Pillow Book for the World” của mẹ.

Leave a Comment

Nghĩ về quê mà viết cho con từ nước Mỹ năm mẹ 20 tuổi

(Nguồn: Internet)

Gởi con trai, con gái của mẹ

Hôm qua mẹ đọc được status của cô Mẹ Nấm về những người xa xứ.

“Nhưng hứa thì hứa, chứ nằm xuống nghĩ lại những lời anh nói lại thấy thắt lòng:
– Con cái của chúng ta có thể thành đạt, nhưng rồi sẽ không có khái niệm quê hương, và khi về già lại thao thức như anh bây giờ em ạ!”

Vui chuyện nên mẹ cũng nhớ đến vài điều trước đây mẹ từng nhìn thấy. Lúc 19 tuổi ở Washington, mẹ có đi dạy tiếng Việt cho mấy đứa nhỏ ở chùa. Chuyện cũng lâu rồi, thế nên bây giờ mẹ chẳng còn ấn tượng mấy. Nhớ được gì thì mẹ sẽ kể nấy vậy.

Đầu tiên nói về con nít, con nít Việt sinh ở Mỹ. 19, 20 tuổi, những gì mẹ thấy chủ quan vô cùng, vì chẳng dựa trên số liệu điều tra gì cả, và thời gian mẹ ở đây cũng không nhiều nhặn gì. Đến lúc con đọc được những dòng này, có thể mẹ đã khác và mọi thứ đã khác. Nhưng mẹ cứ viết ra đây những gì mẹ đang thấy nhé. Ấn tượng đầu tiên của mẹ về mấy đứa con nít Việt ở Mỹ là ngoan, và chán. Người lớn thì gọi đó là “ngoan”, không quên đính kèm so sánh, “Ngoan hơn tụi con nít ở Việt Nam nhiều.” Mẹ thì nghe và ngậm miệng không cãi, vì đúng là ngoan thật; không chửi thề, chơi trong im lặng, không giành đồ chơi của nhau, không tính toán khôn lanh; ngoan đến mức mẹ không phân biệt được đứa nào với đứa nào, trừ khuôn mặt tụi nó ra (mà nói đến khuôn mặt, thì khi tụi nó lớn, mẹ càng không phân biệt được. Gái Việt nhìn giống giống nhau, tóc ép thẳng, mắt đeo kính hoặc kẻ rất đậm, dáng vóc thì mình hạc xương mai). Thôi thì ngoan như thế là tốt hay là không tốt, mỗi người tự có nhận xét riêng vậy; mẹ chỉ mong con mẹ “khác” hơn một chút.

22 Comments

Thư cho con gái

(Zi Nguyen)

Con gái của mẹ,

Mẹ đã viết rất nhiều thư cho các con, hoặc cho anh trai con; nhưng đây là lần đầu tiên mẹ viết cho riêng con nhỉ. Ừ, có thể mẹ hơi thiên vị anh con thật, nhưng viết cho anh con dễ hơn nhiều. Mẹ cứ việc trút hết những gì cần để trở thành một người tốt là được. Làm con trai dễ vậy đấy. Nhưng con à, con là một cô bé, và sau này sẽ là một người phụ nữ. Với người phụ nữ, làm người tốt là chưa đủ.

Anh con có thể tốt với cả nhân loại, chồng của con cũng thế. Chúng ta không thể ngăn cản cái máu ấy chảy tràn trong những người đàn ông của chúng ta. Vì thế nên họ có thể luôn là người tốt, hoặc người cao cả (2 từ này không đồng nghĩa trong từ điển của mẹ, sau này lớn lên con sẽ hiểu vì sao) Họ sinh ra là để “sáng tạo.” Tiếng vẫy gọi của thế giới này vọng ra từ chính tiềm thức của họ.

Nhưng con gái bé bỏng của mẹ, chúng ta sinh ra vì mục đích khác: giữ gìn. Con không thể luôn là người tốt khi con phải giữ gìn một thứ gì đó. Con là tập hợp uyển chuyển của những gì mềm mại và nham hiểm nhất, của những gì ngây thơ và khôn ngoan nhất. Đừng buồn khi mẹ nói thế. Chỉ có như thế con mới giữ gìn được những gì con trân trọng.

Leave a Comment
Back To Top