Skip to content →

Rio Lam Posts

“Đường về nhà bỗng ngắn.”

Hôm nay tôi xem một bức ảnh ai đó chụp trên Facebook. Trong bức ảnh là màn hình nhỏ xíu dành cho hành khách xem phim trên máy bay. Bức ảnh với caption “Đường về nhà bỗng ngắn.” Và ngay phía dưới là comment từ một người bạn của chủ nhân bức ảnh, “Cho những yêu thương bất chợt dài ra.” Chắc hẳn người chụp là một cô bé đang du học rồi. Chắc hẳn cô bé đang ở trên chiếc máy bay hướng về Việt Nam. Chắc hẳn trong mười mấy tiếng bay xuyên lục địa đó, cô bé…

9 Comments

Nếu cá mập là người [Bertolt Brecht]

Cô bé – con gái bà chủ nhà – hỏi ông K.: “Nếu cá mập là người, liệu chúng có cư xử tử tế hơn với loài cá nhỏ không hở ông?”. Ông đáp: “Ừ, hẳn rồi. Nếu cá mập là người, nơi biển cả chúng sẽ cho xây khu nhà ở thật lớn và kiên cố cho cá nhỏ, trong đó có đầy đủ lương thực thực phẩm, lại còn có thảo mộc và bách thú để ngắm nữa. Chúng sẽ lo liệu cho khu cư xá này luôn luôn có nước tươi mát, và đề ra những biện…

Leave a Comment

“Rõ ràng như thế mà sao con nhỏ đó không hiểu vậy?”

Hôm nay tôi có một History Before 1876. Mà hôm nay cũng là ngày đầu tiên của tháng Hai, Tháng Kỷ niệm dành cho Người Da đen. Đang ngồi gà gật facebook trong lớp thì ông thầy hỏi: -Tụi bây biết vì sao chỉ có Black History Month mà không có Whites History Month không? -Well, – thằng da đen thui bự chát tóc xoăn ngồi trước mặt tôi cười phớ lớ trả lời – Thì tụi da trắng có 11 tháng còn lại rồi. Cả lớp bò ra cười ầm ầm. Đen cười, trắng cười, vàng đợi 5 phút…

Leave a Comment

Chúng ta nghe, và rồi chúng ta phải nói.

Tôi chỉ viết ngắn gọn thế này thôi, vì cũng không có hứng thú để viết chi cho dài.

Bất kì đứa nào học Communications, hoặc từng lấy một lớp Speech và học hành tử tế đàng hoàng được A trở lên; đều phải biết một đơn vị kiến thức cơ bản sẽ được dạy gần như trong chapter đầu tiên của bất kì quyển sách đàng hoàng tử tế nào về Communications: giao tiếp/ truyền thông (communications) tồn tại dưới hai hình thức riêng biệt: Linear Model (Hình thức Tuyến tính) và Transactional Model (Hình thức Tương giao) Ở đây là tôi tạm dịch như thế, chứ chữ nghĩa tiếng Việt có chuẩn thế không thì tôi không rõ.

Leave a Comment

Giọt nước mắt của lề phải [Đoan Trang]

“Báo chí là bản nháp thô đầu tiên của lịch sử.” (Donald Graham) Đoan Trang Trong suy nghĩ của nhiều người ngoài ngành, qua phản ánh của phim ảnh, nghề báo đẹp như được phủ một lớp hào quang.Nhà báo được tiếp xúc với số lượng người cực lớn, trong đó có nhiều quan chức cao cấp, văn nghệ sĩ nổi tiếng. Nhà báo có thể “dồn” một ông cốp tới lúc phải đắng họng, có thể vạch trần những âm mưu xấu xa, có thể bá vai bá cổ một nhà văn chụp ảnh, hay ôm hoa đứng bên…

Leave a Comment

[Chương 02] Nhật ký gởi Jordan

Jordan yêu dấu, Lần đầu tiên mẹ gặp Charles Monroe King là khi cha đứng trong phòng khách ngôi nhà đá xám ở Radcliff, Kentucky nơi mẹ đã lớn lên, một tiền đồn của khu quân sự Fort Knox. Hôm đó là cuối tuần, Ngày của Cha, năm 1998, và mẹ đi thăm ông ngoại, bất đắc dĩ mà đi thôi. Ông ngoại con, một cựu sĩ quan luyện quân mà lúc đó trông giống như phiên bản lùn hơn của Muhammad Ali, đã cảnh cáo mẹ ngay từ thời niên thiếu là một ngày nào đó mẹ sẽ hối…

Leave a Comment

Phần 1_Lịch sử hình xăm qua lời của Joann Fletcher [Smithsonian]

Hôm nay mới “ăn mừng” quyết định mới bằng việc subscribe tạp chí Smithsonian với cả tìm địa chỉ tiệm xăm tốt nhất ở Arlington. Và để kết hợp 2 chuyện đó thì mình sẽ dịch bài viết về Hình xăm trên Smithsonian.com. Nguồn: http://www.smithsonianmag.com/history-archaeology/tattoo.html?c=y&page=1 Hình xăm Một lịch sử xa xưa và bí ẩn Cate Lineberry Con người đã đánh dấu cơ thể họ bằng hình xăm trong hàng nghìn năm. Những thiết kế vĩnh viễn này – dù đơn giản hay phức tạp cũng thuộc về cá nhân – có thể là một lá bùa, một biểu tượng vị…

Leave a Comment

Tôi tin rằng cuộc đời này có lí do cho tất cả những sự vô lí của nó.

Tôi muốn viết những dòng này cho một trong những đêm buồn, rất buồn. Và càng lớn người ta càng dễ cười khi buồn hơn, vì chuyện gì cũng nhẹ bâng. Như gió thoảng mây bay vậy thôi. Nay sống mai chết còn không lường trước, nói gì đến một hai trì hoãn trong cuộc đời. Hoặc như anh Bút Chì trích ai đó trong blog của ảnh; là nếu không cười thì ta chỉ còn biết khóc mà thôi.

Tôi không biết mình nên làm gì. Nên nén nỗi buồn lại, nén nó thật chặt, thật sâu; để cái hương vị đắng ngắt của nó lan tỏa thấm vào người, cho hả hê sung sướng, cho tràn trề viên mãn. Hay là cứ tung hê nó ra, kêu gào nó ở mọi nơi, đón nhận những lời an ủi mà sau cùng còn lại chỉ là những nửa vời nhạt nhẽo. Tôi thực sự không biết.

Tôi sợ phải khóc một mình. Khóc một mình hành hạ tinh thần và cả thể xác của tôi. Khó thở. Khó thở lắm. Khó thở vì nước mắt chảy ra không mang được nỗi đau trong người, không đủ mạnh như ghềnh thác bão lũ mà cuốn đi tảng đá đang đè lên tim. Sến súa là thế nhưng nó là thật. Là thật 100%. Sống càng lâu sẽ thấy những gì sến súa, siêu nhiên, kỳ ảo hoàn toàn là thật. Còn những gì mình tưởng là thật hóa ra lại nửa thật mà thôi. Đời này không có thứ gì là ảo. Cuộc đời xinh đẹp này, thần tiên này, với bao nhiêu nhân duyên vận hội tụ lại mà thành; làm sao có thứ gì ảo được.

Tôi là đứa thích giữ niềm tin. Nói thừa quá, ai mà chả thích giữ niềm tin. Chỉ là cuộc đời này xén bóc đi từng lớp niềm tin đọng quanh thành quách trái tim người và để trơ lại những sớ thịt chai sạn sần sùi. Chạm vào là giật điện đấy. Ai cũng ngại chạm vào. Nhưng có mấy ai biết, trái tim đó cần được giật điện, cần 1 người vì nó mà dẫn điện, để tái tạo lại một lớp niềm tin mới. Mấy ai biết? Mấy ai nên biết và sẽ được biết? Sự thần kỳ của Thượng đế luôn nằm ở cánh cửa cuối cùng, ở chiếc hộp cuối cùng, nhưng cánh cửa nào mới là cánh cửa cuối cùng?

Leave a Comment

Sách cấm – hàng nóng ở Việt Nam [AFP]

“Kiểm duyệt là khi nói với một người trưởng thành rằng anh ta không thể có thịt nướng vì một đứa trẻ không thể nhai nó được.” (Mark Twain) Kelly Macnamara (AFP) Nguồn: http://www.google.com/hostednews/afp/article/ALeqM5isNtaKNOHmYPgPUduCAW7LKE4zQg?docId=CNG.b87b04d0027d305a495120d7a49a93c4.411 Hà Nội – từ những tranh biếm họa bất kính đến những truyện ngắn “đồi trụy”, nền văn hóa đại chúng của Việt Nam đang thu hút sự chú ý của những nhà kiểm duyệt, những người mà theo các chuyên gia là đang loay hoay cố gắng chấp nhận toàn cảnh bức tranh văn học tạp nham hiện nay Sau hàng năm trời gạt bỏ…

Leave a Comment

Viết cho em một chiều đầy nắng

Bài viết cũ từ ngày 05 tháng 07 năm 2009

For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu

Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ thứ nào cả.

Trừ bầu trời.

Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn, đều đặn.

Cho ai xem?

Leave a Comment
Back To Top