Skip to content →

Từ những sắc màu vô hình

Hạ ườn người nằm trên giường, đôi mắt khép hờ nhìn chăm chú vào trần nhà. Hai bàn chân cô cọ vào tấm chăn dày sụ, rồi chạm vào chân Ngọc. Cẳng chân cô mở ra, lách đôi chân Ngọc vào giữa rồi khép chặt lại. Cô nằm co quắp thành dáng một con tôm đã luộc chín. Tư thế bào thai. Hai cánh tay cô giãn lên vươn quá đầu, ôm lấy mớ tóc dài khô khốc. Cô đếm từng nhịp thở của mình, một, hai, một, hai, ba, một, hai… Cô nghe tiếng Ngọc thở bên cạnh. Tiếng máy điều hòa chạy ro ro tạo thành một bức nền màu kem mờ bị noise. Ngón chân cô khẽ cựa quậy, hai ngón cái quệt qua nhau một lúc, rồi những ngón còn lại rướn người đòi theo. Cô không làm gì nữa cả, chỉ thở hắt ra.

Đêm thứ nhất ở đây. Hạ chưa bao giờ tưởng tượng là ngay đêm thứ nhất ở vùng đất mà cô ao ước đặt chân đến, cô đã nằm bên cạnh một đứa con gái khác, và đối diện với câu hỏi ám ảnh mình hàng năm trời: Đi đâu tiếp bây giờ? Cô đã đi từ nơi này đến nơi khác, tìm những điều khác nhau, như một bà già tâm thần nhặt từng mảnh vỏ sò dạt vào bờ biển và lảm nhảm, “Không phải. Không phải. Không phải.” Cô gặp bà ta cách đây 8 năm, trên một bờ biển ở quê nhà. Cô đã hỏi bà ta tìm gì, và nhận được câu trả lời “Không biết.” kèm nụ cười đờ đẫn.

Bộ drap giường của Ngọc thoảng mùi nước hoa hồng. Hạ úp mặt vào lớp vải mềm mịn, thần kinh rã thành từng sợi mỏng vụn vỡ. Ngày mai cô sẽ đi tiếp, đến Tuscany. Một ngày ở Rome là đủ. Suy nghĩ đó khiến cô thấy mình đang nhúng vào một đại dương mênh mông, sóng đánh từng hồi vào cơ thể. Ngọc nằm bên cạnh hiện ra như một dải đất thoải. Cô vòng tay qua eo cô ta, siết nhẹ vào người mình. Bàn tay cô ủ mềm giữa hai bầu vú ấm áp.

Ngày mai nhất định phải đi Tuscany.

Δ

Buổi sáng hôm đó, cô bước chân xuống sân bay Fiumicino, nắng trải vàng óng như một mớ tóc mềm ả nữ thần nào đó đang hong cho khô. Chuyến bay 3 tiếng từ Heathrow bê tông cốt thép đến một khối kim loại và kính khác không làm cô ngạc nhiên, mặc dù cô cũng thoáng hy vọng, biết đâu Fiumicino có những hàng cột Ionic trứ danh. Dĩ nhiên chẳng có thằng điên nào xây cột Ionic ở sân bay, nhưng đây là Rome… Rome thì sao chứ? Quen với những thất vọng nho nhỏ nhưng vẫn giữ được hứng thú là điều mà người lớn nào cũng phải học. Hạ tạt vào nhà vệ sinh dặm lại son trên môi. Bỏ mặc ánh mắt soi mói của một bà tóc bạch kim đeo dây chuyền loảng xoảng sau lưng, cô đứng im và ngắm mình trong gương. Có gì thay đổi? Không, chẳng gì cả. Vẫn tóc dài màu đen, vẫn gương mặt tròn phúng phính, vẫn bờ môi nhỏ xíu. “Chậc! Có thay đổi gì đâu!” cô tự nói với mình, như an ủi. Nhưng an ủi chuyện gì mới được? Có trời mới biết, và Rome cũng biết.

Ngọc đợi cô ở băng lấy hành lý. Cô nhận ra nhờ mái tóc màu tím ánh nhũ vàng trong những bức ảnh trên facebook. Sinh viên ngành thời trang, thời trang ở Rome, sao cô ta không đến Paris nhỉ? Nhưng Hạ không mở miệng hỏi câu bất nhã ấy. Sau mọi thứ đều có mọi lí do, đừng xen vào, đừng khơi gợi, đứng im, hoặc đi lướt qua. Sao cũng được, nhưng đừng dấn quá sâu vào những ngóc ngách. Chẳng ai biết điều gì sau góc đường ở ngã tư đằng kia. Cô quen Ngọc qua một người bạn của một người bạn của một người bạn. Những sợi dây liên hệ cũng chẳng quan trọng lắm, sao cũng được.

Cách đây 2 tháng, cô để dành đủ tiền mua vé máy bay đi châu Âu. Cũng chẳng phải là điều gì ghê gớm lắm, kiểu những việc nằm trong list phải làm trước khi 23, 24, 25 hay 30 tuổi. Cô hoàn toàn không có hứng thú, nhưng cô cần chuyến đi này. Cô chọn Rome vì cô đã thích Rome từ rất lâu. Phải đứng ngay giữa tâm vùng đất cô yêu mến nhất, vùng đất mà từ những năm tháng tuổi thơ cô đã mơ mộng, bằng khoản tiền do chính cô làm ra. Để làm gì? Để gào toáng lên sự vô nghĩa của chuyến đi. Có thể không cần gào toáng. Có thể không cần lột trần ra như Archimedes. Chỉ cần nói thầm là đủ, thậm chí không cần nói. Sự vô nghĩa có âm thanh riêng của nó, đủ để xói mòn tất cả những đều tốt đẹp nhưng giả dối, chỉ được vùi lấp sơ sài dưới một lớp đất màu mỡ. Nước cuốn sẽ trôi.

Trong một trang sách nào đó của một gã tác giả vớ vẩn nào đó, Hạ nhớ, từng có câu chuyện về một hiệp sĩ. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ quốc vương, hoặc công chúa, hoặc hoàng hậu, ai cũng được. Từ vị trí đứng gác, anh có thể thấy một bụi hồng mọc trổ ra những bông hoa xinh đẹp. Những bông hồng chúm nụ, ướp sương mai sáng long lanh như môi thơm của một nữ thần. Anh thèm được đến gần bụi hồng một lần, để chạm tay vào lớp cánh nhung mượt kia. Nhưng nhiệm vụ của anh là bảo vệ, anh không nên rời bỏ vị trí. Một ngày nọ, có con quạ bay đến kêu quác quác bên tai chàng hiệp sĩ. Anh là kẻ hèn nhát. Anh là kẻ yếu đuối. Có mỗi việc đến nhìn một bông hồng mà anh cũng không làm. Chàng hiệp sĩ thì thầm, “Nhưng ta phải bảo vệ…” “Đừng ngụy biện, đừng tránh né. Anh là kẻ hèn nhát.Hãy nhìn bao nhiêu người đi ngang qua bụi hồng. Thế mà anh không làm được. Hèn nhát. Yếu đuối.” Quạ kêu lên quang quác rồi bay đi mất hút. Chàng hiệp sĩ đứng chết lặng trong lòng.

Tối hôm đó chàng bỏ phiên gác, đến bên bụi hồng. Chàng đến thật gần, chăm chú ngắm từng bông hoa bằng vẻ tôn thờ không giấu diếm. Khát khao bao lâu của chàng nằm ở đây. Rồi chàng cầm kéo cắt phăng một bông. Bông hồng đẹp nhất. Chàng thả bông hồng xuống nền đất và bình thản đi về phía cung điện, lòng không vướng bận gì nữa.

Sáng hôm sau, chàng hiệp sĩ bị chém đầu vì tội bỏ phiên gác, vi phạm quân lệnh. Trước khi chết, chàng đã nói lời trăn trối cuối cùng: “Các người có thể tiếp tục sống vì những phù phiếm. Ta thì đủ rồi.”

Linh hồn chàng vừa quá bộ nửa quãng đường lên thiên đường, thì từ phía trên cao sáng rực một trận lửa. Vẫn còn ngần ngại không biết làm gì, chàng bỗng thấy Herostratos – kẻ đốt đền vĩ đại đã thiêu rụi đền thờ Artemis chỉ vì muốn lưu danh vào sử sách – đang lao xuống. Hắn còn kịp thét lên với chàng, “Ta đốt cái thứ trên kia rồi. Chả còn nơi nào để đi nữa đâu.” Chàng hiệp sĩ đứng im, lặng ngắm ngọn lửa đang nuốt lấy thiên cung. Một lúc sau, chàng chặc lưỡi, thanh thản lao đầu xuống địa ngục. Cùng Herostratos.

Hạ không thể nhớ được mình đọc câu chuyện đó ở đâu, nhưng cô gói ghém nó trong lòng làm hành trang cho chuyến đi này. Rome là bông hồng đẹp nhất, và cô sẽ tự tay cắt nó.

Ngọc hỏi cô mệt không, cô lắc đầu. Hạ hỏi Ngọc đợi lâu không, cô ta lắc đầu. Cả hai không nói gì thêm nữa. Tự dưng một nỗi dễ chịu nhẹ nhàng dâng lên trong người cô. Cô cảm mến tất cả những ai không cố gắng đẻ ra vài câu nói xã giao khi mà chính họ và cả người nghe đều không hứng thú. Cô nhớ một người, một người quen cũ, một người đã theo đuổi Sự Thật đến kiệt sức nhưng lại bảo vệ cho những lề thói quy chuẩn nhất theo một lối rất chi là tiềm thức; trong khi cô kiên nhẫn làm đầy đủ các thủ tục để sống nhưng trong lòng luôn giữ nỗi ghê sợ trước chúng. Cũng giống như người đó đã đi tìm cái cốt lõi của con người, nhưng lại tìm bằng tất cả những phù phiếm mà người khác có thể định nghĩa, tóm lấy, bỏ một nắm vào trong rọ: họ đã đi những đâu, họ đã làm gì, họ đã ở với ai. Nhưng chuyện đó qua rồi. Món nợ cuối cùng cô đang trả: Rome. Rome sẽ trả hết cho cô những gì cô đã muốn nói với người đó mà chưa bao giờ có cơ hội để nói, rằng việc ngày hôm nay cô đứng ở vùng đất của những vị thần cũng không khác gì chàng hiệp sĩ đã cắt lấy bông hồng đẹp nhất. Sự vô nghĩa là mẫu số chung. Ta khao khát một thứ gì đó, và hàng nghìn con quạ bâu vào kêu quàng quạc để chứng minh ta hèn nhát ra sao khi không có được điều ta muốn. Một chuyến du lịch. Một quyển sách xuất bản. Một cuộc sống phù hoa. Ta cuống cuồng chạy theo lũ quạ và bán mạng sống của mình cho những thứ phù phiếm vẫn được rêu rao trong những bức typography. Hạ bật cười.

– Cậu cười cái gì vây? – Ngọc hỏi.

– À, không có gì. Mình nhớ đến một người.

– À… ừ… taxi kia rồi. Về nhà mình nhé.

– Nhà cậu ở đâu?

– Gần trường mình.

– Trường cậu tên gì, mình quên rồi.

– Accademia Italiana.

– A, a, a, a. Mình vẫn không thể nói được cái thứ tiếng a a này. – Hạ cười trong lúc nhét vali vào trunk xe. Ngọc nhún vai:

– Tranh thủ hẹn hò với một anh Rome là xong ấy mà. Ảnh sẽ không nói tiếng Anh với cậu đâu.

– Thật sao?

– Trong quán ăn thì có thể. Nhưng…

– … trên giường thì không – Hạ cướp lời và chui tọt vào băng ghế sau của taxi. Ngọc ngồi vào ghế hành khách, nói một tràng tiếng Italia với người lái. Cô lại nghe những tiếng a a ô ô. Giọng đàn ông nước Ý lúc nào nghe cũng thích. Hạ hít một hơi thật sâu và bắt đầu nhìn ra cửa sổ. Buongiorno, Italia! Ý tưởng hẹn hò với một anh người Ý không gợi chút hứng thú nào.

Buổi chiều Ngọc dẫn Hạ đi ăn ở một trattoria gần quảng trường Navona, món pasta quả nhiên không giống cái thứ có mùi lờ lợ ở Mỹ. Sợi mì dai và chắc hơn, mập ú kiểu rất dễ thương. Ăn xong, Ngọc lại kéo cô đi mua hai cốc expresso và mang ra Đài phun nước Bốn dòng sông. Hạ ngước lên nhìn chú chim bồ câu đơn độc đậu trên đỉnh Kim tự tháp chót vót đâm toạc vào màn đêm. Đêm mùa hè ở Rome lạnh mướt như phủ một làn hơi ẩm. Mà ẩm thật, hơi sương phun ra từ đài nước hòa với ánh đèn màu thành một tấm lụa thần tiên không thực.

–          Rome thế nào? – Ngọc hà hơi vào cốc café, hỏi cô

–          Đẹp.

–          Cảm giác thế nào?

–          Giống ở Mỹ.

–          Sặc!

–          Ăn pasta rồi uống expresso.

Hạ nói xong và phá ra cười. Cô không để ý chuyện mình có làm phật lòng Ngọc hay không. Cô cảm thấy rất dễ chịu với cô ta, vả lại cô cũng không muốn nghĩ quá nhiều cho người khác trong chuyến đi này.

Cũng không hẳn cô nghĩ về mình hay Rome, cô chẳng nghĩ về điều gì cụ thể cả.

Cô đưa mắt lên nhìn xung quanh, những dãy nhà đầy cửa sổ nằm ngay ngắn trong đêm như một kệ hàng hóa đang yên mình chờ người định giá và mua bán. Sau lưng cô, tiếng nước chảy từ vòi phun nước của Lorenzo Bernini không ngừng cười khúc khích như một cô ả điên đang ảo tưởng về một chàng hoàng tử chưa bao giờ đến. Hạ nhấp một ngụm espresso. Đắng xóc óc. Vị đắng thốc lên não và tạo ra một viễn cảnh nâu mờ trong tâm trí cô. Ở đó là căn phòng chờ đợi của Dr. Seuss. Ở đó, và ở đây; mọi thứ đều đang chờ đợi những điều thậm chí còn kém giá trị hơn chính bản thân mình. Như những căn nhà ngàn năm tuổi ở Novana, ở khắp Rome phơi mình chờ khách du lịch, như ả điên đợi chàng hoàng tử còn mải mê trong một lưu vực nào đó của bốn con sông lớn, như chàng hiệp sĩ đợi bông hoa hồng đẹp nhất. Như cô. Đợi một người, hoặc một điều đáng để chờ đợi. Đó phải chăng là định mệnh của hầu hết 7 tỉ người trên hành tinh này?

Hạ nhìn thấy 7 tỉ người và hơn thế nữa. Cảm thấy cô đơn chết được, cô lục tìm trong ví của mình ra đồng xu 25 cent, đồng xu phổ biến nhất nước Mỹ. Cô tìm thấy đồng xu này trong một hôm đứng bán ở chợ. Mặt trước in hình quốc huy đại bàng sải cánh; mặt sau là dòng chữ trứ danh “E Pluribus Unum” và biểu tượng của bang Massachusetts: hình ảnh “Minuteman” – bức tượng canh gác công viên quốc gia Minuteman ở Concord. Dựa trên hình ảnh đó, cô tin nó hẳn là một trong những đồng xu 25 quarter được in đầu tiên trong chương trình chào đón thiên niên kỷ của Hoa Kỳ. Cô đã giữ nó lại để lấy hên. Chẳng quý giá gì, nhưng nó là đồng xu đại diện cho những năm cô 20 tuổi ở Mỹ.

Hạ nắm chặt đồng xu trong tay cho đến khi nó ấm hơn. Rồi cô tung nó lên, đồng xu lượn một vòng sáng lóe trong không trung trước khi rơi tự do và chìm xuống dưới đáy đài phun nước. Nó nằm yên ả cùng với những đồng xu khác đã đến từ khắp nơi trên thế giới, trong bàn tay của những người khách du lịch vô danh.

– Cậu muốn quay lại đây sao? – Ngọc hỏi cô. Người ta tin rằng gieo đồng xu vào hồ phun nước ở đâu nghĩa là mình đã trao lời hẹn với nơi đó.

– Có lẽ.

Cô trả lời, không một chút hào hứng. Đồng xu đại diện nước Mỹ năm cô 20 tuổi giờ đây đã nằm yên dưới đáy đài phun nước Quattro Fiumi trăm năm tuổi của Rome. Đó là tất cả những gì cô đang nghĩ.

Ngọc đưa cô len lỏi qua những con phố dài ngoằn ngoèo của Rome. Màu tím óng ánh vàng thỉnh thoảng lóe lên dưới ánh đèn đường đổ trút xuống. Hạ hít thở. Cô tranh thủ hít thở từng hơi. Rome đây rồi. Dù cạn kiệt trống rỗng đến thế nào, cũng là đồng tiền bát gạo đã đổ ra để mà sang đây, phải tận hưởng cho hết, hít hà cho hết để không phí một xu nào. Mùi của Rome như mùi của vải nhung cũ cất lâu trong hòm có ướp hương. Thơm nhẹ, lưu cữu, mềm mại, mơn trớn, còn bao nhiêu tính từ để diễn tả nhỉ?

– Cậu có bạn trai chưa? – cô hỏi Ngọc.

Mái tóc tím nhũ vàng lúc lắc giòn giã:

– Sắp.

– Ồ, đang hẹn hò à?

– Không, anh ta còn chưa xuất hiện nữa kìa.

– Vậy sao cậu biết là sắp?

– Mình linh cảm được.

Tiếng của Ngọc leng keng như tiếng chuông. Thứ gì phát ra từ người con gái này cũng gắn với một tính từ láy: giòn giã, ròn rã, leng keng, lanh canh… Như thể cô ta sinh ra đã có rất nhiều thứ nhỏ xíu gắn trên người, mà mỗi động tác cô ta làm đều tạo ra một làn sóng lắc hết tất thảy những thứ đó lên.

– Cậu thì sao? – Ngọc hỏi lại.

– Đã từng.

– Ôi dào – cô ta thở hắt ra – mình ghét nhất là từ “đã từng.” Tụi mình còn trẻ trung gì đâu, có thứ gì mà chúng ta “chưa từng” đâu nào.

– Nhiều lắm. Lên mặt trăng, hút heroine, gang bang, trở thành nữ tổng thống đầu tiên của nước Mỹ, à, hoặc Ý, hoặc ở đâu cũng được, leo đỉnh Everest, cứu một đứa bé khỏi đám cháy,…

– … và chết.

Hạ im lặng trong một giây, đưa mắt nhìn bờ môi đánh son đỏ kiểu thập niên 80, dính vài sợi tóc tím, vừa để tuột ra phần kết hoàn hảo cho câu nói của cô. Sau đó cô gật đầu:

– Ừ, chúng ta chưa từng chết.

Chúng ta chưa-từng chết.

Và có thể tệ hơn nữa, chúng ta đã-từng sống. Một lúc nào đó, ở một miền không gian nào đó.

Cô nắm tay Ngọc, những ngón tay gầy xương đan vào những ngón tay múp míp, những chiếc móng không màu cọ vào những chiếc móng màu xanh tiffany ánh nhũ. Không có cảm giác gì nhiều. Nhưng dù sao cũng là nắm tay ai đó ở giữa Rome. Một vài ngôi sao sáng lóe lên giữa khoảng không cách trở các nóc nhà. Trong tỉ tỉ đốm sáng trên kia, có một tinh cầu đang đợi Hoàng tử bé trở về. Còn tỉ tỉ trừ một đốm còn lại chỉ đang đợi một ngày nào đó có ai đó sẽ xuất hiện và hoàn thiện mình, để rồi mình cũng sẽ có một điều đáng để chờ đợi, thay vì sống cuộc đời vô nghĩa đến giây phút cuối cùng.

– Cậu có nghĩ là chúng ta luôn cần một ai đó không? – cô nghe tiếng Ngọc hỏi bên tai. Con bé này có khả năng thần giao cách cảm à?

– Là sao?

–   Mỗi lần mình lên cơn thèm trai, thèm người yêu, mình luôn nghĩ thật là một đứa con gái yếu đuối phát tởm. Nếu mình mạnh mẽ hay này nọ, thì sống một mình cũng có giá trị, đúng không?

– Ha, cậu đang trích dẫn hoàn hảo một typography trên internet đó. Và cái đống đó là một mớ rác rưởi.

Ngọc nhìn cô, rồi phá ra cười. Tiếng cười sảng khoái nghe như một dòng sữa trắng mịn căng tràn, chảy ào ào từ bầu vú mềm nhất của một bà mẹ hạnh phúc nhất, rót vào lỗ tai Hạ và mơn trớn không ngừng. Những ngón tay của Ngọc lơi ra, cô vội nắm chặt lấy. Rồi cô đẩy cô ta vào tường. Mùi espresso lại sốc lên mũi. Đôi mắt đeo lens màu lam của Ngọc mở to hoảng sợ, trong lúc Hạ nói – gần như gào lên, không phải với Ngọc mà với người đã bảo cô phải đi tìm Sự Thật.

–  Chúng ta – tất cả những đứa như chúng ta – không phải đang đi tìm một ai đó, mà một điều gì đó.

Nụ hôn ngấu nghiến kéo dài khoảng 30 giây, ướt rượt và dính dính. Mùi son Yves Saint Lauren trộn lẫn mùi Dior thành một hỗn hợp không mấy dễ chịu trong làn không khí nóng ẩm một buổi tối tháng bảy. Dưới ánh đèn đường rũ xuống như một tấm màn nhung màu hoàng kim, hai cô gái hôn nhau như hai sợi mì spaghetti bị rối. Rồi họ phá ra cười. Cười như chưa bao giờ có niềm vui nào nghẹn ngào hơn.

Ngọc lè lưỡi và nói:

–  Êu, nụ hôn nước Mỹ.

Δ

Hạ đã nhìn thấy cả cơ thể Ngọc. Tay cô đã lướt qua tất cả những ngóc ngách trên đó, dưới làn nước phun ra từ chiếc vòi sen rỉ sét. Vú của Ngọc khá nhỏ, nhưng nhọn hoắc. Ở phía gần nách là một dòng chữ ambigram “InWhatWeTrust”, mà sau đó cô đã lật người Ngọc qua lại chỉ để kiểm tra chắc chắn nó là một ambigram hoàn hảo. Mái tóc màu tím nhũ ướt nước rũ xuống, bết vào khuôn mặt đã tẩy trang, dính vào vai cô khi môi của Ngọc lần xuống xương quai xanh và nhấm nháp nốt ruồi nhỏ xíu của cô ở đó. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc iPhone gắn ở loa mobile lẫn trong tiếng nước rào rào như một trận mưa đầu hạ xa xôi của những ngày thơ ấu trong trẻo vọng lại. Desperado của The Eagles.

Ngọc thả người nằm dài trong bồn tắm, để mái tóc trôi bồng bềnh giữa lớp nước. Hạ dựa đầu vào tường, mắt nhắm hờ. Ngón tay cô vẽ những đường vô hình lên đùi Ngọc, như đứa trẻ con nguệch ngoạc một cây bút sáp màu gãy ngòi.

Tiếng nhạc lẫn trong tiếng nước, trôi tuột xuống ống thoát. Hạ thấy hơi thở của mình cũng trôi tuột theo. Nước hơi nóng. Hơi nước phả mờ lên khuôn mặt của Ngọc. Cô cúi xuống hôn lên bờ môi nhạt nhòa ấy, từng làn nước nóng dập dềnh lấn vào những ngóc ngách trên cơ thể.

Δ

Hạ ngồi im như thiền, đưa mắt nhìn cảnh vật lướt qua khung cửa sổ bên ngoài con tàu. Chuyến tàu buổi chiều đến Tuscany. Màu nắng ngả úa theo màu những cánh đồng lúa mạch hiu hiu rạp mình trước gió. Những ngôi nhà nằm rải rác xa nhau, lẫn sau những bóng cây nhọn hoắc đâm lên bầu trời.

Cô ráng lục lọi trong trí nhớ của mình một vài cảm giác. Mùi cơ thể của Ngọc, làn da phủ một lớp lông măng mịn mỏng, mùi nước hoa hồng mang mác trong căn phòng, môi Ngọc mềm và nhỏ, bữa ăn sáng trứng rán xúc xích, cảm giác nhẫn nhẫn của rượu vang đổ lên người sau khi cả hai đã ôm ấp mơn trớn nhau chán chê. Và bầu vú nhỏ nhọn hoắc của cô ta. Hạ có thể miêu tả lại những thứ ấy một cách rõ ràng. Nhưng bàn tay cô không gợi lại một chút ký ức cảm giác nào, những ngón tay cứng đờ bám vào thành cửa sổ, chỉ cảm thấy khung kim loại lành lạnh. Lạnh như câu nói của người đó, nhiều năm về trước.

Lúc tiễn Hạ ra sân ga bắt chuyến tàu chiều, Ngọc khoác một chiếc khăn choàng lụa màu tím đính đá, trên tóc cài một chiếc trâm cũng màu tím, đá amethyst, màu của quên lãng. Cô ta nói thế.

– Không biết khi nào gặp lại. – Ngọc nói.

– Ừ.

Họ không hôn. Hai cô gái chỉ ôm nhau để chào tạm biệt. Đôi tay người này vòng ra sau lưng người kia, hai bờ ngực chạm vào nhau, nhưng sức ấm không đủ lan tỏa qua lớp áo mỏng. Ngọc sẽ có bạn trai, sớm thôi, cô ta đã nói thế. Và Hạ tiếp tục đi tìm một điều đáng để chờ đợi.

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện Viet

Comments

  1. chị đọc thử truyện Những cánh hoa trên tường của GinJ đi 🙂
    em ko thích cảm giác hẫng với chua chát thế này. nhưng dù sao thì cũng có thể cảm nhận đc 1 cái gì đó =)

  2. Dù sao em cũng không muốn cuộc đời chúng ta trôi theo cái cách đáng buồn như vậy.

  3. Dù sao đi nữa em cũng không muốn cuộc đời chúng ta trôi theo cái cách đáng buồn như vậy.

  4. ko hiểu sao đọc xong chị cảm thấy hơi bị hẫng một chút ; ___ ;

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: