Skip to content →

Vì thế giới là một quả dâu

(Photo: Zi Nguyen)

Cậu đóng màn hình laptop lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa gió. Bầu trời xám xịt úp chụp lên mọi thứ một màu nhờ nhờ nặng nề. Cậu đã ngồi trong thư viện 7 tiếng đồng hồ, bài nghiên cứu vẫn chưa xong. Một bài nghiên cứu vớ vẩn trong lớp Ngôn ngữ học: Đi tìm Ngôn ngữ Khởi thủy Thuần khiết. Mẩu sandwich gặm dở còn nằm trên bàn, bên cạnh là chai Monster xanh lè. Tất cả mọi thứ này thật kỳ lạ, ngôn ngữ và sandwich, ngôn ngữ đầu tiên và duy nhất của loài người trong kinh Cựu Ước trước khi Chúa chia tách những kẻ ngạo ngược đòi xây tháp Babel và chai Monster; và cả cái thư viện đang dung chứa mọi thứ này, và cả bầu trời xám nhờ nhoẹt đang nôn thốc nôn tháo xuống mặt đất.

Cậu gom hết chồng sách trên bàn và đi đến quầy thủ thư. Bà lão tóc bạch kim bới cao, mặt chảy xệ nhưng phúc hậu ngước lên mỉm cười thân thiện với cậu:

– Con trai. Lại mượn sách nữa à?

– Vâng ạ.

Bà gục gặc, rồi nhận chồng sách từ tay cậu, rà qua máy quét, miệng lầm bầm:

– Con trai à, con hay lắm, hay lắm.

– Là sao ạ?

– Không có gì. Không có nhiều người trẻ mà đọc sách. Không có nhiều người đọc xong mà giữ sách. Không có…

Cậu gật gật đầu theo nhịp điệu câu nói của bà cô thủ thư, mỉm cười lịch sự. Cậu không rõ mình có quan tâm đến điều bà ấy đang nói hay không. Sao cũng được, sandwich và ngôn ngữ khởi thủy; cậu và tất cả những lý thuyết ngôn ngữ học, bà già thủ thư và thế giới này. Cậu nhận lại chồng sách từ tay bà, xếp cẩn thận vào backpack, cúi đầu chào người phụ nữ phúc hậu khả kính. Ngày xưa hẳn bà cũng khá đẹp. Trong đôi mắt xanh lục đục màu kia vẫn còn những tia sáng cuối cùng của tuổi trẻ, những người tình, và những niềm hoan hỉ rơi rớt lại. Bà ấy cũng một thời từng trẻ như cậu.

Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt. Cậu đứng lại một giây, thở dài. Cậu không biết vì sao mình không ở lại thư viện qua đêm. Nhà trọ và thư viện, thư viện và nhà trọ, hai nơi đó cũng không khác nhau mấy. Trong xe có đầy đủ chăn gối; chỉ cần mang vào đây là có thể yên ấm qua đêm, vì thư viện mở 24/24. Từ lâu rồi, cậu không có một nơi để về, xung quanh chỉ là những địa điểm để di chuyển tới lui. Ít nhiều ở thư viện tạo cho cậu cảm giác an toàn, đảm bảo về ánh sáng, nhiệt độ, và sách. Nhưng, cậu chặc lưỡi, lâu lắm rồi cũng chưa ngủ một bữa tử tế ở nhà. Chiếc Honda Accord màu đen đậu ở cuối bãi giữ xe. Chui vào được trong xe thì người cậu ướt đẫm nước mưa.

-Em hả, nhà còn cơm không? – cậu gọi điện về nhà trọ – Em ăn gì chưa? Chưa thì đợi anh về luôn. Anh xong bài rồi.

Trong điện thoại vọng lại tiếng lí nhí ngái ngủ của Hân. Không nghe rõ con bé nói gì vì tiếng mưa dội vào nóc xe rào rào, cậu tắt máy, vặn radio lên. Kiss FM đang phát lại Blow My Whistle của Flo Rida, can you blow my whistle babe, whistle babe. Cậu ư ử hát theo, bàn tay bất giác chạm vào ví tiền nhét trong túi quần.

Mưa suốt đoạn đường từ thư viện về apartment của cậu và Hân, kính xe nhòe nhoẹt những mớ bokeh huyễn ảo. Xanh, đỏ, tím, vàng; cậu không thể ngừng tưởng tượng trong một phút mờ mắt nào đó, xe của cậu sẽ lao thẳng vào, để xem, một chiếc 18 bánh. Đầu xe sẽ bẹp dúm dó như một tờ giấy vò nhàu, còn cậu sẽ lên cơn đau tim và chết trước khi thực sự bị nhồi dưới gầm xe tải. Và Hân sẽ đợi cơm cậu, mãi mãi, mãi mãi. Hoặc có thể em ấy đã ăn cơm từ lúc cậu còn trên đường. Em không biết là cậu muốn ăn cùng em, hay chỉ cần cơm nóng. Cậu lại càng không biết.

Cậu không nhớ mình quen Hân như thế nào và tại sao. Có thể chỉ là một cơn cô đơn của hai đứa du học xa nhà, trong cùng một trường cao đẳng. Hân học chemistry engineer, còn cậu lúc đó đang đắm chìm bức bối với những lớp finance. Giống như hầu hết những đứa du học sinh khác, hai người vật lộn sắp xếp lại tuổi trẻ của mình để tìm lấy một working visa, sau đó là thẻ xanh để ở lại Mỹ. Cậu căm ghét finance, nó làm cậu buốt nhức đến tận xương tủy bằng những lý thuyết kinh khủng xám màu tiền. Sau ba mùa học 4. liên tiếp, mùa hè thứ hai ở đây, cậu trải qua một cơn trầm cảm nặng, để rồi khi thức dậy, cậu biết mình không thể đi tiếp được nữa. Cậu hẹn gặp tư vấn viên của trường, đăng ký đổi ngành sang Nhân chủng học. Lần đấy, Hân bỏ nhà đi cả tuần, không biết ngủ ở đâu và với ai. Cậu ăn mì gói và uống cafe thay nước, nhiều đêm thức trắng chỉ để thấy sự trống rỗng phải trả cho việc làm những điều ngu ngốc mang tên ước mơ.

Bắt đầu từ lúc ấy, những suy nghĩ kì quái xuất hiện trong đầu cậu. Lái xe trên đường, cậu cứ tưởng tượng nếu mình vượt đèn đỏ và cắt ngang dòng xe đang lao vun vút kia. Hoặc đâm vào xe tải. Hoặc lao xuống từ một cây cầu. Không, không phải tự tử. Là tai nạn, là những chuyện cậu sẽ làm trong vô thức. Giống như sau một cơn trầm cảm, cậu đổi major và gần như cắt đường ở lại Mỹ của mình. Nhưng không có một vụ tai nạn nào xảy ra, trừ một cú phanh gấp vì một con điên tóc vàng cắt đầu xe. Cậu về nhà an toàn, ướt. Mở cửa bước vào, cậu thấy Hân đang ôm laptop, trên bàn đã sắp sẵn chén đũa, cơm nóng, gà xào sả ớt, và rau muống luộc.

– Em ăn gì chưa?

Hân lắc đầu, đóng nắp máy tính lại.

– Sao em không ăn trước đi?

– Em mới ngủ dậy.

Cậu không bao giờ hiểu được giờ giấc ngủ của Hân. Con bé có thể ngủ bất kỳ lúc nào, và tỉnh dậy bất kỳ lúc nào. Những giấc ngủ bị băm vụn như hành lá. Có những ngày gần kỳ final, trong cơn mơ chập chờn, cậu vẫn thấy Hân dậy học bài 1 tiếng, rồi lại vào ngủ 30′, rồi lại dậy học bài 1 tiếng,… cứ như thế mãi cho đến sáng; khi tiếng lanh canh của phin cafe dưới bếp vọng vào phòng ngủ của hai đứa.

Cậu ngồi xuống đối diện Hân. Mâm cơm tươm tất như mọi khi. Gà xào sả vàng ươm bốc khói trước mặt. Rau muống luộc xanh rờn. Cơm trắng xốp. Gương mặt Hân bơ phờ mệt mỏi, mắt thâm quầng khô khốc. Con bé cắm cúi xới cơm ra bát.

– Lần cuối tụi mình ăn gà xào sả là khi nào em nhỉ? – cậu hỏi, làm bộ vui vẻ.

– Dạ tuần trước, thứ ba. – Hân đặt bát cơm trước mặt cậu, nhưng em không nhìn cậu đến một giây.

– Sao em nhớ hay vậy?

Lần này thì em nhìn. Nhìn rất thẳng. Đôi mắt thiếu ngủ của em đen thẫm.

– Thì từ hôm đó đến giờ có đứa nào ăn cơm nhà đâu? Anh ăn đi không thôi nguội. Gà này là gà cũ từ tuần trước đó.

Cả tuần nay, cậu và Hân chỉ loanh quanh ở trường, ở thư viện, ở vài quán thức ăn nhanh, và ở chỗ làm. Hai đứa làm bồi bàn ở hai nhà hàng khác nhau, lúc đói có thể được ăn miễn phí.

– Bài research của anh sao rồi? – Hân cất tiếng hỏi, làm cậu suýt phát sặc miếng gà cay xé trong miệng.

– Lão professor điên khùng đó hả? Cũng không tệ. Anh tìm được những tính chất chính của Ngôn ngữ Thuần khiết rồi.

– À, anh biết mùa sau tiền học tăng chưa?

– Rồi.

– Ngày mấy anh được đăng ký lớp mùa sau?

– 3 tuần nữa.

– Mùa sau anh vô major luôn phải không?

– Ừ!

– Vẫn major đó?

Cậu ngước lên nhìn Hân, cau mày lại:

– Ý em là sao?

Hân nhướng mắt nhìn cậu, điệu bộ thản nhiên:

– Không có gì. Em hỏi thôi.

Chẳng ai nói câu nào nữa, bữa ăn kết thúc nhanh gọn trong 5 phút sau đó. Hân nấu ăn dở, đó là một trong số muôn ngàn lí do khiến cậu không muốn về nhà. Hoặc cậu luôn có lí do cho bất kỳ việc gì.

Cậu định mở laptop lên làm bài tiếp thì thấy Hân đang rửa chén. Dạo này rõ ràng là con bé mập ra. Vòng eo bắt đầu phình qua lớp áo rũ mỏng. Cặp đùi vốn đã to trở nên nung núc chật căng trong chiếc quần short vải. Là vì đồ ăn nhà hàng hay vì con bé có thai nhỉ? Cậu thầm nhủ và bật cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Hai tháng nay tụi nó đâu có đụng đến người nhau. Hoặc có thể Hân làm tình với một thằng nhóc khác.

Suy nghĩ này cũng ngang với suy nghĩ đâm đầu vào một xe tải 18 bánh vì không thấy đường. Nó vẫn bình thường, nếu nó không là hiện thực. Cậu bỗng thấy người mình bã ra như một đống bầy nhầy vừa bị xe húc vào. Rùng mình mắc ói, miếng gà xào dội lên trong miệng.

Cậu để laptop sang một bên và đứng dậy đi về phía cô bé. Tóc cô phũ lòa xòa che gần hết khuôn mặt, mái tóc ép thẳng đặt trưng của con gái châu Á bên này. Hân vẫn chăm chú rửa chén, hoặc cô bé không hề cảm nhận được cậu, hoặc cô bé không còn muốn. Dù sao đi nữa, cậu cũng đến sát người Hân, lách cánh tay vòng qua eo cô bé, ôm nhẹ rồi siết chặt, ép sát vào người cậu. Nước rửa chén bắn từng giọt lạnh ngắt. Cậu thổi nhẹ vào gáy Hân:

– Lát em ngủ nữa không?

Hân không có phản ứng gì, em vẫn tiếp tục rửa chén. Lách cách lách cách. Từng cái chén khua vào nhau đều đặn không nốt thăng nốt trầm. Dường như em vừa thoáng gật đầu, hoặc lắc. Cậu không chắc lắm. Tóc em phủ dày quá.

– Mình ngủ chung ha?

Lần này thì em gật, tiếng dạ lí nhí chui ra khỏi miệng. Cậu đứng sang bên cạnh, tráng đống chén dính đầy xà phòng. Tay cậu trở nên trơn nhẵn nhờn nhờn. Mùi nước rửa hương chanh quệt ngang qua cánh mũi.

Không nhiều chén bát lắm. Hai đứa chỉ ăn cho xong bữa. Cậu nắm tay Hân kéo vào phòng tắm.

– Anh làm gì vậy? – Hân mỉm cười

– Tắm.

– Ok!

Cô bé treo hai chiếc khăn tắm lên giá, trút đống quần áo trên người xuống sàn trước mặt cậu và bước vào bồn tắm canh nhiệt độ nước. Người cô cong một góc gần 45 độ, lớp mỡ bụng gập lại dồn ứ lên. Hân mập thật rồi.

Chỉnh xong nhiệt độ nước, Hân bước ra, tiến về phía cậu. Em lần mở từng chiếc cúc áo sơ mi của cậu. Thật chậm, thật chậm.

– Anh gầy lại rồi này.

– Ừ.

– Không đủ đồ ăn sao không về nhà em nấu cho ăn.

– Vì em nấu dở quá.

– À.

Em treo áo của cậu lên mắc áo. Tay em lần chạm đến chiếc thắt lưng da Banana Republic em tặng cậu Valentine năm nay, mở đánh tách một cái, kéo nhẹ nhàng ra khỏi những khoen quần vòng quanh hông. Sau đến là khóa quần…

– Thôi để anh tự cởi – bất giác cậu đưa giữ lấy tay em.

Hai đứa chui vào chiếc bồn tắm nhỏ xíu, nước từ vòi sen ùa xuống tràn qua từng ngõ da thịt mỏng manh. Cậu vuốt nước lên tóc Hân, xoa nhẹ da đầu cô bé. Em ngồi bó gối trước mặt cậu, đầu hơi ngửa về phía sau. Mắt của em đóng nhẹ, môi em như đang mấp máy.

– Anh chà như vậy được chưa? – 10 đầu móng tay cậu lướt nhẹ trên lớp da đầu cô bé.

– Được rồi anh. Em thích.

Sau một lượt dầu gội, tóc em ngập bông xốp xà phòng trắng xóa. Ngón tay cậu lùa khắp mớ tóc, lướt nhẹ xuống cổ làm em bật cười khúc khích. Tiếng cười nảy tưng tưng như trái banh nhỏ. Em lắc đầu mạnh, mái tóc tung lên bắn đầy xà phòng vào người cậu. Ngón tay của cậu di chuyển xuống vùng dưới cánh tay, em lại càng cười tợn, xà phòng bắn tung tóe như những bông tuyết đầu mùa lạnh ngắt. Hổn hển trong tiếng cười là tiếng em thở, “Đừng mà anh! Em nhột! Đừng!” Em ngửa hẳn về phía sau, mái tóc chạm lên ngực cậu nhồn nhột như những bông lau theo gió quệt vào mặt đất sần sùi. Tiếng cười em vút lên khanh khách. Tay cậu lướt đến ngực em, chạm vào hai bầu vú mềm. Cậu ôm em chặt hơn, bàn tay vần vò hai trái bóng da thơm nức. Làn nước ấm quyện vào người hai đứa, tràn lên khắp khuôn mặt. Em xoay đầu lại và bắt đầu hôn tới tấp lên khắp người cậu, môi em lướt khắp vùng ngực, ấn nhẹ vào xương quai xanh, tràn trền lên cổ và tìm đến bờ môi khô nẻ mùa đông của cậu.

– Dạo này em thế nào? – cậu nói gấp gáp trong tiếng thở ngợp nước.

– Vẫn thế – tiếng em nghẹn nghẹn trong da thịt cậu. Em đã xoay hẳn người lại, lưng cong vồng lên. Nụ hôn của em ướt mềm và nóng hâm hấp, nhưng da mặt em lại ram ráp. Em làm mọi thứ một cách nhuần nhuyễn, một chút kĩ năng, một chút cảm xúc, chuyên nghiệp, quá chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp không khác gì những thiên thần Nhật Bản trong JAV. Suy nghĩ đó làm cậu sặc ra một ngụm nước. Em dừng lại, ngước mắt lên nhìn cậu:

– Anh sao vậy?

– Không sao. Em làm tiếp đi! – cậu nhắm nghiền mắt, dựa đầu vào tường.

Em lại cúi xuống, bàn tay em mơn trớn vùng hông của cậu.

– Em này, sao lúc nào em cũng không có tình cảm thế?

– Uhuh

– Ví dụ như lúc này… sao em có thể làm mọi thứ một cách suôn sẻ như vậy?

– Uhuh

– Tại sao lúc nào anh cũng phải nghĩ tới nghĩ lui? Tại sao em chỉ đơn giản là làm? Em đâu có nghĩ nhiều đúng không? Em không có đặt tình cảm vào thứ em làm mà.

Lần này em không uhuh nữa. Em tấn công cậu trực diện. Một thằng con trai phải thắng một triết gia. Cậu đứng dậy bế xốc em vào phòng ngủ, nước rõ tong tong theo bước chân, ướt đẫm lê theo một đoạn nhỏ. Ngập giữa lớp nệm dày sụ và gối bông mềm, cậu vục đầu vào ngực em. Hân rên khe khẽ.

Ngay cả tiếng rên của em nghe cũng giả tạo.

—————-

Cậu mơ màng rơi khỏi giấc ngủ trong tiếng eo éo của Adam Levine hát bài One More Night. “Baby there you go again there you go again making me love you.” Tiếng nhạc rỉ ra từ earbud của Hân, đang ngồi dựa vào tường bên cạnh cậu. Con bé hơi ngửa đầu về phía sau, mắt nhắm, nhịp thở nhè nhẹ trôi qua viền môi nhỏ hoa đào. Tóc Hân phủ xuống che một bên vai, tràn qua bờ ngực tròn. Cậu thấy tiếc. Mọi thứ giống như một giấc mơ. Cả hiện thực này cũng là mơ. Bên cạnh cậu là một cô gái không mặc áo, tóc nhuộm nâu đỏ xõa lấp khuôn ngực trần, hát theo những lời hát đã quá mainstream của Maroon5. Và cậu không định nghĩa được cô gái đó, là ai, hay là gì, và vì sao lại ở đây ngay lúc này. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?

Cậu trở mình, nhè nhẹ rướn người về phía Hân, đặt tay ngang cặp đùi con bé. Em không nói gì, đưa tay lùa vào đám tóc rối bù của cậu, Và thế thôi. Giọng eo éo của Adam Levine vẫn rỉ ra.

But baby there you again, there you again making me love you
Yeah I stopped using my head, using my head let it all go
Got you stuck on my body, on my body like a tattoo
And now I’m feeling stupid, feeling stupid crawling back to you

Em cầm tay cậu đặt sang một bên.

– Để em đi làm đồ ăn sáng.

– Nằm thêm chút nữa đi.

– Em có lớp lúc 8 giờ.

– Gosh, lớp quỷ gì lúc 8 giờ?

Cậu nói thế nhưng lại lăn người sang một bên, dụi đầu vào đống chăn mền lốp ngốp. Cậu nhìn em khoác chiếc áo rộng thùng thình lên người, ưỡn ẹo bước ra khỏi phòng như một con mèo hen, mái tóc lúc lắc. Chiếc iPhone em quăng lên giường chợt phát sáng. Sáng quá mức chịu đựng trong một căn phòng tối tăm cửa sổ đóng kín quanh năm. Có tin nhắn gởi đến. Cậu gọi vọng ra:

– Em, tin nhắn nè.

– Anh check cho em đi! Đang dở tay rồi.

Cậu cầm điện thoại lên và nhìn vào màn hình. “Lớp Bio 8 giờ sáng cancel rồi em ơi.” Con bé ồ lên một tiếng, rồi lại đứng ngoài bếp, nấu gì không rõ. Bỗng dưng cậu tò mò, mở mailbox của em ra xem. Rải rác vài tin nhắn từ mấy ngày trước đó, hỏi bài vở, gởi địa chỉ, rặt một mùi công việc. Tin nhắn cuối cậu gởi cho em là 3 tuần trước, nhắc em nộp tiền Internet. Chẳng có mùi của một thằng con trai nào khác. Hoặc em không có. Hoặc em đã xóa sạch những gì nguy hiểm.

Đặt chiếc điện thoại xuống nệm, cậu nhắm nghiền mắt và nghĩ về hôm nay, một lớp lúc 12 giờ trưa. Sau đó đi làm ở nhà hàng đến 12 giờ tối. Ngày mai cũng gần như thế, cũng gần như ngày hôm qua. Những thứ này thật vô nghĩa đến chết được. Cậu và Hân đang làm cái quái gì ở đây thế này?

Hân đã rất giận vào cái ngày cậu tuyên bố sẽ đổi chuyên ngành. Bây giờ cậu đang học Nhân chủng học, nó nằm trong top những ngành có tỉ lệ sinh viên thất nghiệp cao nhất nước Mỹ. Hân dĩ nhiên không thích điều này, em không muốn về Việt Nam và cũng không muốn chờ đợi để bảo lãnh cho cậu. Cậu không trách gì em, tất cả mơ mộng đều là ích kỷ của chính bản thân. Từ những ngày đầu tiên đến đây, cậu cũng chạy theo làn sóng của rất nhiều du học sinh cố gắng tìm tấm bằng bachelor của medical, engineering hoặc business, xếp theo mức độ khó và khả năng đảm bảo việc làm sau khi ra trường. Hân theo học chemical engineering, và cậu từng nhắm đến pharmacy. Thời gian đó tuy mờ ảo nhưng vẫn là một nỗi ám ảnh đối với cậu. Cậu không thể chịu được tất cả những đứa bạn chung lớp và ngay cả chính mình. Lớp học là một cực hình, cậu không biết mình đang học gì và vì sao mình lại ngồi đối diện lão thầy dạy Biology béo phệ mặt giống chó bull. Vì sao bản thân cậu không thể chấp nhận mọi thứ dễ dãi như người khác; như Hân từng quăng ước mơ trở thành một phóng viên vào bãi rác, như bao nhiêu người chọn một tấm vé bảo hiểm cho tương lai. Cậu cũng cần điều đó, nhưng cậu không biết làm sao để được như họ.

Rồi cơn trầm cảm kéo đến như một dấu hiệu cực điểm. Cậu đã nghĩ là mình bị điên. Trong những giấc mơ mỗi đêm, giọng nói rè rè của nhân vật Harding trong Bay qua tổ chim cúc cu lại xói vào tai cậu: “Không phải vì là thỏ mà chúng ta phải vào cái viện này. Ở đâu thì chúng ta cũng là thỏ thôi. Chúng ta vào viện này vì chúng ta không thể quen được với đời sống của thỏ.”

Dù sao đi nữa, những ngày đó cũng đã thuộc về quá khứ, một quá khứ không quá xa nhưng đã nhạt nhòa như thể chưa tồn tại. Bây giờ cậu nằm trong giường và nghĩ về nó, cậu đã thôi không tự hỏi quá nhiều. Đôi khi chỉ việc mặc định mình là một sản phẩm lỗi của xã hội màu mè xoay quanh, một người sẽ thấy dễ tha thứ cho chính mình hơn.

Cậu đã hết thương mình. Chỉ còn thương Hân. Con bé vẫn ở đây, ít nói hơn, nhưng vẫn quanh quẩn xung quanh cậu. Có lẽ vì nó chưa tìm ra nơi nào khác để đi.

“Ăn sáng anh ơi!” – Hân gọi vọng vào từ bếp. Mùi cơm chiên trứng và hành bốc lên ấm nóng cay cay. Cậu bước ra và nhìn thấy trên bàn đã có sẵn một bình cafe. Ngày trước, lúc hai đứa còn học bài chung với nhau mỗi đêm, sẽ có một đứa đứng lên và pha hai cốc cafe “tươi”; nhưng từ lâu lắm rồi, Hân chỉ để sẵn những bình cafe pha trước trong tủ lạnh. Đôi khi cậu thấy em rót cafe ra cốc và uống thay nước. Em uống Coke những lúc cần tỉnh ngủ, uống beer mỗi khi mất ngủ, và cafe cũng không khác gì nước lọc. Cậu cũng thôi không phàn nàn về chuyện đó nữa. Lâu lắm rồi, tụi nó mới ăn sáng cùng với nhau.

Bữa ăn sáng trôi qua chậm rãi hơn bữa ăn tối hôm qua, trong im lặng và những tiếp nhóp nhép. Vậy là đêm trước hai đứa đã làm tình với nhau. Sau một hoặc hai tháng gì đó. Ấn tượng cuối cùng mà cậu có là sự giả tạo của Hân. Cậu không còn biết em có thấy sướng không. Có thể em đã ghét cậu đủ nhiều để xóa hết những cảm xúc còn lại. Cậu biết Hân ghét mình, em không tha thứ được chuyện một thằng con trai như cậu lại yếu mềm theo đuổi ước mơ; trong khi em – và hàng trăm kẻ giời hành khác – vẫn phải cắn răng hoặc ngu ngơ làm điều mình không muốn. “Anh sướng thật,” có một dạo em hay nói như thế, và cậu luôn tự hỏi có thật cậu sướng hơn người khác không? Dù sao đi nữa, thứ gì “hơn” hoặc “thua” người khác đều mang lại khổ sở; chỉ có sự giống nhau là đủ bình yên.

Có tiếng chuông báo tin nhắn từ iPhone của Hân. Em chạy vào phòng. Một lúc sau em đi ra và nói:

– Em có hẹn với bạn. Anh ăn xong cứ để chén bát đó chiều về em rửa ha.

Cậu gật đầu, không nói gì. Nửa tiếng sau em mới chuẩn bị xong. Tóc chải phồng, mắt kẻ đậm, lông mi cong vút mascara, bờ má bóng màu bronze, môi óng ánh màu cam nhũ.

– Bạn nào vậy em? – cậu hỏi lúc em vừa mở cửa.

– Bạn của em. – em nhoẻn miệng cười, trả lời gọn lỏn, biến mất sau cánh cửa đóng sập lại.

Dĩa cơm chiên trên bàn đã nguội ngắt từ lúc nào. Cafe lạnh, từ đêm qua đã lạnh.

—————————-

Cậu thấy mình lang thang quanh quẩn giữa những kệ sách cao ngất trong thư viện, cầm trên tay vài quyển sách chuyên ngành của lớp Ngôn ngữ học. Luận điểm tiếp theo trong bài nghiên cứu là lý giải vì sao hệ chữ cái Trung Quốc không dung nạp hệ chữ alphabet. “Đệch,” – cậu lẩm nhẩm – “Tụi nó thì dung nạp cái gì được.”

Hôm trước có một thằng Mỹ trắng trong lớp hỏi cậu, “Tại sao người Việt Nam tụi mày lại tiếp nhận hệ chữ alphabet nhanh thế?” Cậu ngẩn người ra nhìn nó, “Vì tụi tao rất nhanh nhạy trong việc tiếp nhận những cái tốt.” “Không,” – thằng Mỹ lại ề à nói – “Ý tao là, tụi mày đã viết chữ kiểu khác từ rất rất lâu rồi, như Nhật hoặc Hàn hoặc Trung Hoa vậy, cả tụi Ả Rập kia nữa. Tại sao tụi mày lại có thể thay đổi nhanh hơn? Tụi mày không cảm thấy kết nối với những ký tự mà tụi mày đã dùng mấy ngàn năm sao?”

Cậu có cảm giác thằng Mỹ đang tìm cách khiêu khích mình. Bài giảng của ngày hôm trước là về chuyện so sánh giữa hệ chữ Trung Hoa và hệ chữ alphabet, mà cuối cùng lão thầy đã đi đến kết luận, thực chất không có hệ chữ nào gọi là vượt trội hơn hẳn. Chữ Tàu không chỉ là những bức tranh có nghĩa, nó còn dựa trên cách phát âm để cấu tạo một từ. Chữ “ngựa” đọc là ma, chữ “mẹ” cũng đọc là ma, thế nên chữ “mẹ” được viết gồm chữ “ngựa” và bộ “nữ” bên cạnh. Cậu không thể nói alphabet dễ chịu hơn, khi mà chữ “o” trong tiếng Anh có đến mười cách phát âm khác nhau. Cậu không thể quăng vào mặt thằng Mỹ một câu trả lời xác đáng đầy tự hào dân tộc hoặc đấm nó một cái.

Nhìn khuôn mặt Á Đông vàng vọt của cậu ngẩn ra, thằng Mỹ nhún vai bỏ đi, nói “Thank you!” Thank you cmmm.

– Anh không thấy gì của Việt Nam là hay ho à? – Hân hỏi như thế khi cậu kể chuyện không biết trả lời thằng Mỹ thế nào.

Cậu ngẩn người ra, rồi trả lời cụt lủn.

– Anh thương Việt Nam mình lắm.

————–

Những dãy sách đưa cậu đi vòng vèo như một mê cung, không rõ quyển nào cậu đang cần. Có một vài tựa đề bắt mắt trên kệ, Bản năng Ngôn ngữ: Trí óc Tạo nên Ngôn ngữ Như thế nào, Chất liệu của Suy nghĩ: Ngôn ngữ như Cửa sổ bước vào Bản chất Con người, Ngôn ngữ, những điều chưa nói: Hành trình Tiến hóa của Phát minh vĩ đại nhất của Nhân loại. What the fuck? What the fuck? What the fuck? Tất cả những cái này là gì vậy? Là những chiếc bánh sandwich turkey, ham, tuna bày ngăn nắp trong những ngăn tủ bán thức ăn nhanh ở cafeteria. Nụ cười của Hân lúc sáng vẫn còn hiện lên như đầu mẩu thuốc lập lòe trong một đêm tối trời. Suy nghĩ về việc cậu và con bé không còn nói chuyện với nhau – thực sự, về những bữa cơm nguội lạnh, về làm tình, về cách em đóng cửa và biến mất; và trên tất cả là suy nghĩ về việc không còn ai muốn làm gì để thay đổi, nhưng cũng chẳng ai bước chân ra khỏi đống lầy lội đó. Cậu và Hân đã ngừng suy nghĩ thực sự, chỉ còn lại những sợi chỉ rối rắm ngập lụt trên sàn nhà. Nhưng nụ cười của Hân hôm nay đã đốt rụi một điểm chai sần nào đó trong đầu cậu. Nó khiến cậu nghĩ.

Và cậu nhớ về một bức infographic đã xem từ lâu. Trong đó viết mỗi lượng thông tin lưu trữ đều cần electrons, đồng nghĩa với việc tải một file ảnh về cũng khiến laptop của mình năng hơn – NẶNG HƠN – một chút rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất rất nhỏ; đồng nghĩa với việc cả hệ thống Internet nặng khoảng 50gram.

Ngang với một trái dâu.

Thế là cậu nhìn thấy mình, Hân, những đứa du học sinh xoay quần, và hàng triệu người khác lúc nhúc trong một trái dâu đỏ ứa nước. Là ai đó và không là ai cả. Là một điều gì đó và không là gì cả. Vô nghĩa đến không chịu được, nhưng vẫn dai dẳng giữ một khối lượng – dù nhỏ xíu – trong mớ hỗn độn này.

————————

Cậu đi đến bàn bà lão thủ thư để trả những quyển sách cũ. Bà vẫn ngồi đó với mái tóc bạch kim bới cao và đôi mắt màu lục. Hẳn bà đã từng rất đẹp, và từng trải qua nhiều chuyện. Cậu có thể cảm nhận những câu chuyện đó lấp lánh trong đôi mắt của bà. Không hiểu sao, nhưng cậu luôn cảm thấy yên lòng một chút khi nhìn vào đôi mắt đó.

– Đọc xong sách rồi hả con trai?

Cậu vâng khẽ trong miệng.

– Lần này con không mượn thêm quyển nào à?

Cậu lắc đầu.

– Dạ không. Con… à… con đọc đủ rồi.

– Ồ – bà lại cười, nhìn thẳng vào cậu – Tại sao một người trẻ lại nói mình đọc đủ rồi nhỉ?

Cậu đứng lặng đi một lúc.

– Con không biết mình cần đọc gì hay muốn đọc gì. Mọi thứ bây giờ đều vô nghĩa đối với con. Con đang sống chung nhà với một cô gái và con không biết tụi con còn yêu nhau không – như có một cái nút trong người cậu bung ra, mọi thứ cứ như vậy mà chảy tràn – Con đang theo học ngành học con thích, nhưng không thể kiếm việc làm, và việc đó khiến con mặc cảm. Không, đó không phải kiểu mặc cảm về chuyện nghèo khó hay gì. Con buồn vì con không thể giống những người khác. Con không có bạn bè, vì con không chịu được những kẻ xung quanh. Nhưng đó lại là lỗi của con, lỗi của con đã quá ích kỷ, tự kiêu, ngu ngốc, thiển cận; con muốn thay đổi, nhưng con cũng không muốn thay đổi; con sợ sẽ đánh mất chính mình. Nhưng nếu không đánh mất cái tôi quái quỷ này đi, thì con sẽ cả đời ở trong cái chuồng lầy lội này. Con không biết… nó thật sự… kỳ quặc… Nó… thật sự… rối rắm.

Cậu hụt hơi diễn tả những điều trên bằng một thứ tiếng Anh không trôi chảy; nhưng, đã lâu lắm rồi cậu mới thấy thoải mái như vậy. Hàng mớ hội thoại tiếng Việt hằng ngày chưa bao giờ thỏa mãn cơn khát của cậu. Như được uống nước. Như được thú tội. Như được khóc.

Một giây trôi qua, cậu bối rối:

– Con xin lỗi, đúng ra…

– Không sao, không sao. – bà thủ thư già gục gặc – ta có thể hiểu. Con đợi ta một chút ha.

Bà đứng dậy và đi vào dãy kệ sách thiếu nhi một lúc. Lát sau bà quày quả trở ra, trên tay cầm một quyển sách mỏng, bìa minh họa tươi sáng, dòng chữ màu xanh biển vắt ngang, “Oh, the Place You’ll Go” và hình ảnh một cậu bé, hoặc một chàng trẻ tuổi, đứng trên đỉnh một thứ gì đó nhìn giống cái mũ Mexican. Bà đặt quyển sách lên bàn, tác giả là Dr. Seuss.

Cậu nghĩ mình sẽ không quên câu bà nói sau đó: “Khi cuộc sống đã nhẹ quá sức chịu đựng, thì đọc những gì mỏng mỏng thôi con à.”

—————–

Buổi chiều nắng nhạt. Cậu ngồi trong Starbucks, đăng thông báo tìm roommate lên Craiglist và một số trang web khác. Hân đã chuyển đến nhà bạn trai mới. Căn apartment trở nên rộng thênh thang và trống toác. Mỗi sáng, cậu tự pha cafe cho mình, và tập thói quen buổi tối ngủ ở nhà.

Bài nghiên cứu về Ngôn ngữ Khởi thủy Thuần khiết cũng đã xong. Cậu đã thành công, ít nhiều trong việc tổng hợp tư liệu, lí giải vì sao một ngôn ngữ duy nhất cho cả nhân loại là điều không thể. Đó là một câu hỏi ngu ngốc, ban đầu cậu nghĩ thế; một câu hỏi có câu trả lời quá rõ ràng. Nhưng bài nghiên cứu kết thúc, cùng lúc cậu nhận ra chứng minh một câu trả lời rõ ràng lại chưa bao giờ là ngu ngốc. Nó ngốn của cậu những ngày triền miên trong thư viện, sandwich, Monster, và một mối tình mục nát cũ kỹ. Hân đi rồi. Tốt cho em. Tốt cho cả cậu. Cả em và cậu đều có những việc khác cần phải làm. Quá khác để ở bên cạnh nhau. Nếu truyền thuyết về tháp Babel là có thật, Chúa có lẽ không chỉ chia tách ngôn ngữ của loài người.

Ngày Hân dọn đồ ra khỏi nhà, cậu thấy cô đơn và nhẹ nhõm, kiểu như đã cắt đứt miếng da dính trên khóe móng tay.

———-

Hôm nay cậu dẫn một thằng bạn trong lớp đến xem nhà. Nó gật đầu bảo ok. Trước khi về, nó đứng đọc dòng chữ viết trên tấm bảng trong nhà.

– Ồ – nó nói, kiểu thích thú – Mày đọc quyển này rồi à? Tao thích nó lắm.

-Ừ – cậu cười cười. Không biết nói gì.

-“Will you succeed? Yes, you will indeed.” Haha. Tếu hết sức. Hồi trước tao đã nghĩ đây là một câu hết sức ngu ngốc. Nhưng mà giờ tao nghĩ lại rồi.

-Tao cũng vậy. – cậu gật đầu.

Thằng bạn rời khỏi nhà. Cậu đứng trước tấm bảng viết câu thoại nổi tiếng trong “Oh, the Places You’ll Go.” Ở trong đó, nhân vật chính, được gọi là “BẠN”, đã đi qua nhiều nơi, ở những tầng không gian và thời gian khác nhau. Địa điểm cuối cùng mà nhân vật “BẠN” đặt chân đến là một căn phòng có tên là phòng Chờ Đợi, nơi người ta luôn đợi một điều gì đó xảy ra; nơi mà thời gian không bao giờ trôi. Ở phòng Chờ đợi, thời gian không bao giờ trôi. Nhân vật “BẠN”, thôi thúc muốn tìm đến những nơi khác và khám phá ra những điều mới hơn, đã không thể dừng chân ở đó.

Tiếng kim giây nhích khe khẽ bên chiếc đồng hồ treo bên cạnh tấm bảng. Cậu mỉm cười.

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện Viet

15 Comments

  1. Lối viết nửa kín, nửa hở, rất khêu gợi trong từng câu chữ và tình huống. Ban đầu mình cứ nghĩ là truyện do một bạn nam viết vì thấy có đoạn thủ thỉ chuyện giường chiếu và kể về những thiên thần JAV. Bạn làm mình hơi bị sởn gai ốc vì ngưỡng mộ, có lẽ một người chưa từng bước ra khỏi đất nước nhỏ bé này còn quá nhiều thứ cần phải học hỏi ở bạn. Tiếp tục viết nhé 🙂

  2. rất thích truyện này của em :D. cảm giác thêm hay nữa là vì nó là thứ chị đọc mở đầu một ngày mới, còn chưa ăn sáng luôn nữa :)). Ngủ có 5-6 tiếng xong dậy ngồi đọc truyện ngắn :)).

    có một chi tiết chị cực kỳ thích trong truyện này, mà có thể không được liên quan lắm :)) (nhưng mờ thích * v * ) là việc em đã đưa một cuốn picturebook thiếu nhi vào, và nó có tác động tới nhân vật chính – không phải dưới tư cách giải trí kiểu con trẻ. đây là điều chị rất thích ở picturebook, chúng thường được hiểu là dành cho trẻ con, nhưng có rất nhiều người lớn cũng cần những giây phút trẻ con ấy mà không phải nhằm mục đích giải trí :)). (uhm…. nổi hứng ‘yêu’ nghề một tẹo thôi :)) đi ăn sáng đã :”>)

    • >:D< thì đã bảo "Những lúc đời nhẹ thì đọc cái gì mỏng mỏng mà."

      Ăn ngon nha chị *ăn cốm*

  3. Hung Hung

    Thich cau ” Dù sao đi nữa, thứ gì “hơn” hoặc “thua” người khác đều mang lại khổ sở; chỉ có sự giống nhau là đủ bình yên.” … it’s so difficult to find a balance in life … 🙂

  4. HMT HMT

    đọc truyện của bạn, lúc nào cũng sợ nó hết mất.

    B.

  5. Giống như tuổi hai mươi bị mắc kẹt đâu đó giữa những ước mơ và thực tế, buồn bã loay hoay, hoang hoải tìm lối ra, chìm đắm trong tự kỷ và suy nhược thần kinh, để rồi cuối cùng, vẫn không thể ngừng ước mơ, vẫn không thể từ bỏ ước mơ.
    Đọc truyện này của Rio, giống như nhìn thấy chính mình, một đứa bất chấp tất cả lời dè bỉu, dèm pha của những người xung quanh lao đầu vào học Fine Art, sống chết với nó, như nhân vật “cậu” của bạn. Tỉ lệ thất nghiệp của FA thì chắc cũng ngang ngửa ngôn ngữ học ý, 🙂 Cũng đã từng khổ sở, mất ngủ, và suy nhược dưới áp lực của việc chọn một ngành nghề đến kiếm việc như Nurse, accounting, hay Something in medical field thay vì lao đầu vào một thứ tuy thỏa mãn đam mê và mơ ước nhưng cầm chắc sẽ đói nhiều hơn no. 🙂 đọc truyện cảm thấy một sự đồng cảm thật sâu sắc, thấm vào tận bên trong một cách tự nhiên và chân thực.
    Hiếm thấy người nào yêu việc viết lách như bạn, cố lên nhé. 🙂
    Tò mò chút, Rio có đang học Văn chương không? Thấy bạn hiểu về linguistic như vậy, đoán mò chắc bạn cũng học literature or linguistic or journalism? 😉

    • Cảm ơn bạn nhé

      Mình đang học Communications 🙂 tính lấy minor Linguistics nên có đọc thêm một chút để tham khảo thôi à. Mà bạn đang học ở bang nào vậy?

        • Mình mới gần xong college thôi à, fall năm sau chuyển lên uni đó 🙂

      • ủa trùng hợp vậy ta, fall sau mình cũng chuyển lên 4 years đó 🙂
        mà thật ra thì càng tiến gần đến đích thì lại càng sợ mới chết 🙂

  6. Cực kì thích truyện này. Cảm giác hoang mang vì không biết mình thực sự muốn gì, cảm giác vừa nhỏ bé lạc lõng giữa thế giới rộng lớn vừa vị kỉ chỉ muốn thỏa mãn cái tôi của tuổi trẻ, cảm giác có một cô bạn gái ngoài những ham muốn xác thịt ra thì không còn điểm gì chung, cả cảm giác bất lực khi muốn nói về Việt Nam với bạn bè thế giới bằng một giọng tự hào nhưng khi ráng tìm một dẫn chứng thì chỉ thấy toàn những kí ức chiến tranh. Mình vẫn đang cam chịu những thứ đó hàng ngày nhưng chỉ tới khi đọc truyện này của Rio thì mới thật sự “vỡ òa” được. Bà thủ thư nói đúng, khi cuộc sống đã nhẹ quá sức chịu đựng thì đọc những gì “mỏng mỏng” cỡ này là đủ rồi 😛

    Vài lời động viên cho nhà văn trẻ có thêm động lực để sáng tác, và mong sớm được đọc “Khói của tự do”.

    • cảm ơn bạn nha 🙂 mình sẽ cố gắng hơn

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: