Skip to content →

Khói của tự do – Phần 2

(Photo: Zi Nguyen)

Cuối tháng 4 của năm 1967, cái nóng đang đốt cháy những thanh niên nước Mỹ, trong đó có Big Bull, Hunk, và Frank.

Big Bull đánh một vòng tay u-turn gấp mà không hề bật tín hiệu. Mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt đỏ gay gắt bóng lưỡng của nó. Frank làu bàu:

-Mày bị gì vậy thằng chó?

-Thèm beer. Cái xe chết tiệt này…

Nhà thằng Big Bull không giàu, nó chỉ được cái bự xác nhất trong thị trấn. Ông bố thợ sửa xe của nó lại ghiền xe Chevrolet, ông làm việc như điên ngày đêm, để dành từng cắc một cho chiếc Chevrolet Impala đời 1963 màu gạch này. Nhưng nó là xe cũ, lại thêm tội rẻ, Chúa biết thằng nhóc tóc vàng chủ trước của nó đã hành hạ con xe như thế nào, máy móc trong người nó cũng rệu rã như chính lão Bull. Lão tin rằng mình có thể xoay sở với nó được, miễn sao lão vẫn còn cái garage đầy đủ dụng cụ cần thiết. Lão tin vào đôi bàn tay của mình. Điều duy nhất lão không tin là ông con trời đánh, thằng con cả hay phụ giúp lão sửa xe, đã nẫng nguyên con Chevrolet yêu quý bỏ nhà đi vào một buổi chiều nóng rẫy chảy mỡ. Chừng như quá tức tối ở nhà, lão đã yểm một lời nguyền lên chiếc xe. Sau khi rời khỏi nhà của Hunk ở Henderson, máy lạnh trong xe tắt ngấm không hoạt động. Ba gã con trai bị nung trong chiếc lò sắt di động, miệng không ngừng nguyền rủa về vận may cứt chó của hai thằng còn lại.

Big Bull tấp xe vào một quán beer dọc đường, treo lủng lẳng bảng hiệu cũ mục nát tên Vangeline, bên cạnh là hình một cô gái tóc vàng rực bồng bềnh, môi đỏ chót, nháy mắt khiêu khích.

-Bây giờ mà có một con mẹ thế này mang beer ra cho tụi mình thì tao sẽ ở lại cái xứ này luôn, khỏi cần đến San Francisco làm gì cho mệt nữa. – Big Bull nhe răng cười.

Hunk nhún mai cười khẩy với ý tưởng ngộ nghĩnh của Bull. Frank không biết vì sao Hunk lại muốn đến San Francisco. Frank đi tìm tự do, Bull đi tìm những chuyến phiêu lưu mới, còn Hunk? Trong ký ức hồi nhỏ về thằng bạn, Frank chưa bao giờ thấy Hunk đánh nhau với ai vì một chuyện gì cụ thể, nó chỉ gật đầu mỗi lần Bull rủ, và nó “múc” đối thủ cho đến khi ói ra máu. Không vì một chuyện gì cụ thể.

Lúc nó gọi điện rủ Hunk đến San Francisco, thằng bạn trả lời ngay lập tức:

-Ừ.

-Mày không cần biết lí do à?

-Không.

-Vậy là đi?

-Ừ.

Hơn 30 năm trước, cuộc khủng hoảng tài chính nước Mỹ đã hất văng gia đình của Hunk từ tầng lớp trung lưu cao cấp xuống dưới đáy xã hội. Lúc đó thằng bé vẫn chưa ra đời, bố của nó vẫn chỉ là đứa trẻ chạy trong sân nhà của một trang viên xinh đẹp nằm trên đại lộ Hillhouse, thành phố New Haven ở Connecticut. Ông nội của Hunk, Gregory Miller Godwin, là Giáo sư Phân tâm học tại đại học Yale. Tất cả sai lầm xảy ra khi ngài giáo sư Phân tâm học lại nghĩ rằng mình đủ hiểu thế nhân để đầu tư vào chứng khoán và ngân hàng. Ngài Windsor  mất việc ở Yale, nợ nần chồng chất, đành phải bán ngôi nhà, rồi gởi đứa con trai nhỏ tuổi về cho ba mẹ của mình nuôi,. Sau đó ông gieo mình xuống dòng Mill River chảy xiết đục ngầu, giải quyết trong 1 giây tất cả những món nợ ông đã tạo nên. Thằng bé con ông, lúc đó đang ở nhà ông bà nội, không bao giờ được nhìn thấy bố mình lần cuối. Thời gian trôi qua, Hans Windsor, bây giờ đã là một chàng trai trưởng thành, kết hôn với Ann Haverly, và sinh ra bé Hunk. Hunk vẫn hay kể với Frank, câu cuối cùng bố của nó trăn trối trên giường bệnh, năm nó 10 tuổi là: “Đừng bao giờ quên con là ai.” Ông mất vì bệnh lao.

-Đôi khi tao cũng tự hỏi tao là ai. Và tao không biết. – Hunk nói như thế với Frank, một lúc nào đó cậu quên rồi.

-Tại sao?

-Tổ tiên của tao từng là quý tộc Anh, vì bị thanh trừng nội bộ mà phải chạy sang tị nạn ở Mỹ. Ông cố của tao là Giáo sư, ông nội tao cũng là Giáo sư. Ba tao là một viên chức quèn. Mẹ tao là một phụ nữ thuộc tầng lớp nghèo nàn. Vậy tao là ai?

Frank nhún vai:

-Cũng không quan trọng lắm.

-Với mày thôi. – Hunk nói, nụ cười điểm nhẹ lên bờ môi xám mỏng.

—–

Lại quay về mùa hè nóng rẫy đó với 3 chàng trai 19 tuổi. Chủ quán Vangeline là một thằng cha bụng béo phệ, đầu hói bóng lưỡng, nụ cười mở rộng thân thiện. Quán vắng, nức mùi gỗ mục và sơn rẻ tiền. Lão tự tay mang ra ba chai beer Budweiser, đặt cạch lên bàn, hào hứng hỏi với làn nước bọt phủ mờ:

– Rồi mấy cậu nhóc của ta định đi đâu?

– San Francisco bác ạ – Hunk lịch sự trả lời, chịu đựng làn nước bọt đầy mùi tỏi đang phả vào mặt.

– Chèn đét ơi, mấy đứa bây lại tính đi theo cái đám tóc dài dơ hầy đó hả? Vui sướng gì đâu bây?

Big Bull nháy mắt:

– Tụi con gái ở đó máu lửa lắm đó ông già. Ông muốn đi với tụi này không?

Lão nghe vậy thì cười hềnh hệch:

– Mấy cậu trẻ ơi, tui qua cái tuổi đó rồi.

– Nhìn ông còn sung lắm mà – Bull chễ giễu.

– Rã hết rồi nhóc ơi. Từ hồi bả mất ta cũng chẳng thiết tha gì nữa.

Frank ngạc nhiên hỏi:

-Bả nào vậy bác?

– Vợ tao chứ ai bây? Thấy cái bảng hiệu ngoài kia hông? Bả đó. Tao tự vẽ đó bây.

– Chèn đét ơi – không biết từ bao giờ thằng Bull nói kiểu giọng đặc sệt quánh quánh của ông già bán rượu – Bác gái đó hả ông già? Tụi này nhìn còn chịu không nổi nữa.

– Ừ, vậy mà bả bỏ tao đi sớm hết sức. Rầu gứm ghê luôn đó bây ơi.

– Rồi ông lấy tên với cái mặt bác gái đặt cho cái quán rượu này luôn hả?

-Ừ, để cảm ơn bả đó mà bây. – lão cười hềnh hệch – nhờ bả cấm tao uống rượu mà giờ tao mới còn đứng đây bán beer cho tụi bây nè.

Lão nói xong rồi quày quả bước lại phía quầy beer. Bull nhún vai, nói nhỏ đầy vẻ triết lý:

-Tình yêu thiệt là vĩ đại đó mà.

-Mày biết con mẹ gì về yêu đương hả Bull? – Frank buông thõng, tự dưng nó thấy nhớ Synthia ghê gớm. Không biết cô bé đã đến quận Haight Ashbury chưa, không biết cô bé có gặp bất trắc gì trên đường không. Những con đường tỏa đến San Francisco năm đó thật sự không an toàn, âm nhạc và rượu, tự do và thuốc; Synthia lại ngây thơ. Nó nhìn qua và bắt gặp ánh mắt tỏa khói của Hunk – anh họ Synthia. Hunk nhìn nó, và tuy Frank không chắc lắm, nó có cảm giác Hunk đang chất vấn liệu nó còn giữ lời hứa sẽ bảo vệ Synthia năm nào. Làm sao Frank quên được chứ, nhất là khi nó đã biết mình yêu cô bé.

– Mày không hiểu hả Frank? Vĩ đại, là vĩ đại đó. Thứ gì to cũng đáng yêu. – Bull lè nhè.

Cả ba thằng phá ra cười, nâng cốc cạn ly cho chuyến hành trình vĩ đại của tụi nó. Beer mát lạnh cuốn trôi bụi đường bám quanh mép, chảy tràn xuống cổ họng như một dòng thác sủi bọt. Tụi nó gần như chỉ uống mà không nói gì nhiều. Sau khi làn hơi mát mẻ tan đi, vị đắng đặc trưng của Bud đọng lại trên đầu lưỡi Frank. Nó thấy mình dơ, mấy ngày rồi nó chưa tắm. Hunk vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt phủ khói trở nên trong hơn. Còn Big Bull, thằng bé uống cạn mấy chai, sau đó gầm gừ trong cổ họng:

-Mẹ kiếp, ba ơi, con xin lỗi.

Rồi nó gục xuống bàn, ngáy khò khò như một con gấu thánh thiện.

Radio trong quán bỗng chuyển qua bài Happy Together của Turtles. Giọng Howard Kaylan nhẹ nhàng tung tẩy mở đầu bài hát. Frank lẩm bẩm hát theo.

– Anh tưởng tượng chuyện anh và em. 

Anh nghĩ về em hết ngày lại đêm.

Hẳn phải nghĩ về cô gái bạn yêu.

Ôm cô ấy thật chặt rồi sung sướng cùng nhau.

Bài hát vút lên cao, rồi lại hạ xuống tung tẩy nhẹ nhàng; lướt hờ hững trên nền bè đều đều trầm trầm. Một cơn trống rỗng tràn vào dạ dày Frank, cuộn lên từng vốc lốc xoáy, quăng đập vào thành bụng. Nó ôm lấy đầu mình, vùi mớ tóc nâu mềm vào đôi bàn tay rộng của một thằng con trai 19. Nó thấy mệt. Không, nó thấy người bã ra thành một bãi lầy nhầy. Nó nghe tiếng Hunk nói:

– Mày mệt à?

– Không – Frank lắc đầu. Câu trả lời “có” khiến nó cảm thấy như  đây là một sự đầu hàng. Và Hunk chắc chắn sẽ tha thứ cho việc nó bỏ cuộc. Và Bull chắc chắn sẽ đưa nó về nhà. Và tất cả những điều đó sẽ là cú đánh kết thúc cuộc chiến của Frank Backwood, chống lại những thế lực đã ràng buộc tâm hồn nó từ thưở thiếu thời như một lời nguyền.

– Mày uống hết cốc beer đi rồi tụi mình đi tiếp – Hunk nói. – Tao lái.

– Không – Frank lắc đầu và đứng dậy – Tao muốn lái. Tụi mình tính tiền đi.

Nó đi đến quầy, lão chủ quán hồ hởi:

– 7 chai hả? Mấy cậu cho tui xin 3 đồng ha.

– Đắt vậy bác! – Frank nói, thảy tờ 5 đồng lên mặt bàn. – Thôi khỏi thối đi! Mừng bác có vợ đẹp mà mất sớm.

Lão già cười hềnh hệch cảm ơn, nhét tờ 5 đồng vào ngăn bàn.

Hunk đi về phía bàn lay Bull dậy. Tụi nó rời quán, Frank còn nghe văng vẳng tiếng nhừa nhựa của ông chủ quán beer đằng sau, hát gào theo giọng của Howard.

Anh và em và em và anh

Canh bạc cuộc đời ra sao mặc kệ

Ta cứ phải bên nhau

Phải sung sướng bên nhau.

——–

Xa lộ vắng trải dài hun hút đến tận cuối chân tròi ửng màu cam. Big Bull nằm dài ở băng ghế sau, nó vẫn còn ngủ, đôi khi lại mấp máy xin lỗi ông bố sửa xe của mình. Bull yêu bố nó, yêu nhiều hơn cả Frank yêu bố mẹ và Hunk yêu mẹ cộng lại. Giữa nó và ông bố không có một lớp màn chắn , không có một nấc thang để leo lên hoặc leo xuống. Cuộc đời nó sinh ra đã được đóng dấu “tự do và đơn giản”, thứ tự do Bull có trải rộng tràn trề như một cuộn rơm khô lăn lông lốc trên mặt đất. Nước Mỹ mênh mông, Bull không sợ thiếu nơi cho nó đi.

Frank nghĩ như thế và nó bật cười tự giễu mình. Nó cũng không sợ thiếu nơi để đi. Nhưng nó không chắc nơi đó tồn tại.

– Hunk này, mày nghĩ có nơi nào mày muốn ở không?

– Một chỗ nào đó. – Hunk trả lời mà mắt không rời cửa sổ. Hoang mạc khô rộc vàng xỉn chạy dọc hai bên. Frank tự hỏi không biết Hunk đang nhìn gì.

– Nơi nào?

– Chỗ nào cũng được.

– Nhưng không phải như thằng Bull?!

– Không.

– Nơi đó phải như thế nào?

– Vấn đề không phải là nơi nào, vấn đề là có mặt tao ở đó.

Frank không nói gì nữa.

Nó để suy nghĩ của mình ngay đầu mũi xe đang lầm lũi tiến tới. Nắng chiều tà vàng cam lóng lánh, chảy tràn mặt đất như một lớp vàng lỏng, tráng men con đường nó đi. Tại sao phải có những con đường? Tại sao những điểm dừng và điểm đến lại cách xa nhau? Con đường – đó là hiện thân của nối liền, hay chính là hiện thân của khoảng cách? Nếu không có khoảng cách thì đã không có đường. Nếu ngôi nhà của nó không có ràng buộc, Frank sẽ đi đến đâu để tìm tự do? Hunk là ai, thực sự là ai, vương tử nước Anh hay con bà thợ may góa phụ? Bull cần gì khi mà nó chẳng thiết tha điều gì cả? Và Synthia, có phải sự ngây thơ của em đang trôi bồng bềnh trên tự do của thanh niên nước Mỹ? Bây giờ em đang ở đâu?

-Frank, COI CHỪNG! – tiếng Hunk quát lên thật to. Frank vụt tắt dòng suy nghĩ. Nó đạp thắng gấp. Ngay đầu mũi xe là một gã trung niên tóc vàng chải bóng mượt, mặc áo thun quần jean bạc phếch, nhe răng cười khốn nạn, tay cầm tấm biển với dòng chữ nguệch ngoạc: “SAN FRANCISCO? TUI NỮA!”

– Lão điên kia? Muốn gì? – Frank thò đầu ra cửa sổ và quát.

– Mấy bạn trẻ đang đi tới San Fran phải không? Mấy bạn có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không? – lão cất giọng nói, tử tế và nhẹ nhàng bất ngờ. Chất giọng của người vùng phía Bắc.

– Sao ông biết tụi này đi tới San Fran?

– Nhìn mấy bạn trẻ mà. Lại rất hăng say nữa. Chẳng phải những thanh niên tuyệt vời của nước Mỹ đang cùng nhau đến đó sao? Cho tôi đi nhờ một đoạn cũng vui vậy. Tôi cũng muốn tham gia.

Frank nhìn sang phía Hunk. Thằng bé nhún vai không nói gì. Nó quay lại phía gã trung niên:

-Tụi này không cho ông đi nhờ được.

– Sao vậy mấy bạn trẻ? Tuy tôi già rồi, nhưng tôi cũng muốn niềm vui và tự do vậy.

– Ông tránh ra đi, tôi đạp gas bây giờ.

Frank làm mặt nghiêm túc để gã hiểu là không thể đùa được nữa. Gã đứng sang một bên, nhổ nước bọt xuống mặt đường, vẻ mặt khinh khỉnh nhưng không nói thêm tiếng nào. Frank đạp chân gas, phóng thẳng. Nhìn qua gương chiếu hậu, nó thấy gã trung niên đã quay lưng lại phía tụi nó, giơ tấm bảng lên ngóng một chiếc xe khác. Trên nền trời rã rời in đậm bóng gã đứng ngẩng ngưởng, một bàn tay giơ lên cao với ngón tay giữa chỉ thẳng.

– Sao mày không cho lão đi? – Hunk hỏi.

– Tao thấy không ổn. Cái tuổi đó mà còn đòi tới San Fran, rồi lại bảo tự do, vui vẻ… Nghe vô lý lắm. Không ổn, đúng không?

Hunk ngả đầu dựa ra phía sau ghế, mắt lại hướng nhìn về phía con đường hoang mạc, cất giọng bình thản không cảm xúc:

– Tùy mày. Nếu mày nghĩ tự do có giới hạn độ tuổi.

Quả thật lúc đó, Frank muốn đấm vào mặt Hunk một cái. Hoặc tự đấm chính mình.

—————–

Cửa ngỏ San Francisco mở ra chào đón các bạn trẻ vừa đúng một đêm trăng tròn rưới dòng ánh sáng huyễn hoặc xuống cầu Golden Gate. Hunk đang lái xe. Big Bull ngủ. Frank xoắn quyển sách Exo-Psychology của Timothy trong tay, mắt hướng ra cửa sổ nhìn xuống dòng chảy sâu hút của eo San Francisco. Nó ráng đọc một ít mỗi ngày, mặc dù nó không có khái niệm rõ ràng về chuyện bản thân tiếp nhận những dòng chữ này như thế nào. Mùi cafe uống từ chiều ợ ra đắng ngắt trong miệng từ cái dạ dày rỗng, cả ba thằng đều đói rã.

Frank lại đưa mắt nhìn xuống trang sách. Những dòng chữ nhỏ li ti không đủ rõ ràng dưới ánh trăng, nhưng nó vẫn có thể nhớ lại đó là những từ gì. “Những kẻ chống lại thuốc ảo giác thần kinh đã đúng khi phàn nàn về việc chúng đưa đến trải nghiệm về thế giới khác, không thích hợp hoặc thậm chí nguy hiểm cho sự tồn tại thế tục. Sự mơ hồ và nỗi sợ đối với trạng thái ý thức siêu việt có thể đến từ việc chúng vốn được tạo nên nhằm mục đích cho sự tồn tại hậu Trái đất.” Từ ngữ vang vang trong đầu Frank, đập vào thành vỏ não và dội xuống dạ dày rỗng không. Cả ba đứa đã xài gần hết tiền trên đường đi, chủ yếu là tiền của Frank. Dù sao cũng không cần phải lo. Có thể ai đó tốt bụng ở quận Haight Ashbury sẽ cho tụi nó ăn miễn phí.

– Synthia hẹn mày ở đâu, Frankie? – Hunk bất chợt hỏi – Tao tìm đường tới đó luôn.

– Bar Toronado, 547 đường Haight. – Frank trả lời, mắt vẫn nhìn xuống trang sách. Synthia đưa địa chỉ quán bar cho nó khoảng một tháng trước, và Frank học thuộc gần như ngay lập tức.

Ngoài đường rú lên tiếng động cơ ầm ào của xe motor. Big Bull choàng tỉnh, nhoài người nhìn ra, miệng gào lên: “Má ơi, Electra Glide kìa.”

Frank nhướng mắt lên nhìn thằng bạn. Lướt qua trước mặt tụi nó là một dàn xe motor, ngồi phía trên là những gã bự con 6 múi, mặc vest da. Gã nào cũng đeo những chiếc kính bự đen ngòm.

– Hells’ Angels. Hình như mấy gã này là Hells’ Angels đó. – nó nghe Bull lẩm bẩm. Nếu không kể đến làm tình, có lẽ motorcycle là điều thứ hai mà thằng bạn nó quan tâm trong chuyến đi này. Một chút gene cơ khí máy móc chạy trong tấm thân bự con của thằng nhóc, giống như ông bố nó đã mải mê dầu nhớt trong cái garage nhỏ xíu; Big Bull lại đắm đuối những con xe motor.

– Tao đã muốn có nó từ năm ngoái rồi mà – Bull vẫn không ngừng lẩm nhẩm – Năm ngoái á. Lúc tụi nó thay hết mấy động cơ Panhead bằng Shovelhead á. Mày không biết bao nhiêu đứa con gái sẽ chết vì mày nếu mày lái một con Electra Glide như vậy đâu. Mấy gã Hells’ Angels này khi nào lên bìa báo cũng có sẵn mấy ả tóc vàng trần truồng bên cạnh. Thiệt tình…

Frank bật cười:

-Mày ghiền xe motor chỉ để có gái thôi hả Bull?

Bull lắc đầu quầy quậy, mắt vẫn ngướng nhìn theo bóng của đám xe motor.

-Không mày. Một chiếc motor tốt không bao giờ bỏ mày đi. Nếu mày có chuyện gì trên đường, nó cũng sẽ nằm đó chết cùng với mày.

– Nhưng mày không thể làm tình với một con motor được. – Frank châm chọc.

– Bull nhún vai, tỏ vẻ “chuyện đó thì sao?” – Con gái để làm tình có bao giờ thiếu. Tao nói cái này và mày phải tin tao. Một con motor tốt hơn một ả con gái. Nhất lại là một con motor của Harley. Kawasaki hay Honda cũng được, nhưng tao không quen chơi hàng Nhật.

———–

Tụi nó tìm đươc một chỗ để xe nằm ngoài rìa quận Haight. Hunk quyết định cả đám sẽ đi bộ tìm đường đến Bar Toronado, ít nhất tụi nó có thể hỏi ai đó.

Đường phố San Francisco về đêm của mùa hè 1967 là một công viên rực rỡ đầy sắc màu và trạng thái cảm xúc. Những dải quần áo sặc sỡ đủ màu sắc quấn lại dưới ánh đèn đường. Những âm thanh cuộn xoắn đặc trưng của psychedelic rock vang lên ở khắp mọi nơi. Frank có thể nghe từ cửa sổ một ngôi nhà kiểu thời Victoria, tiếng hát khoan khoái của John Phillips thả mình theo bài hit San Francisco.

Nếu bạn có đến San Francisco

Nhớ cài lên tóc những bông hoa

Hoa ở khắp mọi nơi. Một cô gái tóc nâu lượn sóng đến thắt lưng dúi vào tay các chàng trai ba bông hoa cẩm chướng, rồi chạy biến đi mất. Hoa trên tóc, hoa giắt trên xe, hoa rải xuống mặt đường. Hoa mềm rã ra dưới tiếng nhạc và khói thuốc  ngọt lịm. Bull cài bông hoa cẩm chướng màu hồng lên tóc nó. Frank nhét trước túi áo ngực. Hunk vẫn cầm trong tay. Ở San Francisco này, khi bạn được trao một bông hoa, bạn đã nhận được sự đồng ý của thiên đường hippie để trở thành một “Đứa trẻ Hoa”, đứng dưới bầu trời của những người anh em, cùng hướng đến tình yêu và hòa bình. Những người đang đi xung quanh Frank thật khác, họ khác những dáng hình lầm lũi nó đã quen thấy ở thị trấn quê nhà. Những mái tóc thả trôi theo làn gió đêm, cơ thể buông lỏng giải phóng tràn năng lượng qua những cái ôm quấn lấy nhau, những đôi mắt sáng lấp lánh rạng ngời, không biết vì hạnh phúc hay vì phê thuốc.

– Tụi mình phải tìm ai đó để hỏi đường thôi. – Hunk nói, lách người né một cặp tóc dài đang hôn hít nhau giữa vỉa hè,

Trong lúc Frank còn loay hoay nhìn xung quanh xem thử có ai khả dĩ chỉ đường cho tụi nó, Bull đã chụp được một thằng nhóc khoảng 15 tuổi:

-Ê nhóc! Biết quán bar Toronado nằm đâu không? Chỉ cho mấy anh đi.

Thằng nhóc toét miệng cười đến tận mang tai, gật đầu bảo nó biết.

-Mấy anh mới đến đây hả? Rứa để tui dẫn đi luôn cho.

– Chèn ơi, nhóc tốt quá. Vậy thì đi!

Thằng nhóc tóc nâu hăm hở đi trước. Tên nó là Jack. Nó theo anh trai của mình trốn nhà đến San Fran, “vì ở đây sẽ rất vui, anh của tui nói rứa.” Jack chưa bao giờ xài thuốc, nhưng nó có thể uống được tequila và từng đứng sau cánh gà chạy việc cho một concert psychedelic rock. “Đã lắm mấy anh ơi. Mấy ổng chơi thuốc vô rồi nổi điên luôn á. Y chang như mấy ổng đánh nhau với nhạc chứ không phải chơi nhạc nữa à.” – thằng nhóc huyên thuyên không ngừng trên đường đến bar Toronado. Giọng quê mùa trong trẻo của Jack làm tụi nó phải khẽ nín cười.

Màu mắt xám của Jack khiến Frank nhớ đến Zachary. Chiếc khăn nhuộm cầu vồng loang lổ Jack vắt trên cổ là một sự tương phản rõ ràng với những quần áo thẳng nếp của Zach. Zach chưa hề đụng đến giọt rượu nào trong 15 năm cuộc đời nó, trừ rượu thánh uống ở nhà thờ. Frank không hiểu điều gì làm nên sự khác nhau giữa Jack và Zach. Hoàn cảnh sống? Tính cách? Hay số phận? Có phải từ khi sinh ra, định mệnh của một con người đã được gắn nhãn, và ám trên đỉnh đầu họ là một ngôi sao chiếu mệnh. Nếu cách đây 6 năm Synthia không chuyển đến thị trấn nhỏ, hôm nay Frank có đứng với cô cùng dưới bầu trời sao của San Francisco, xinh đẹp và quyến rũ?

Hàng lượt câu hỏi tràn qua đầu Frank trong lúc bước chân cậu bám theo Jack đến bar Toronado. San Francisco xa lạ, đường phố với những cái tên xa lạ, mà sao cậu đã cảm thấy thân quen. Rẽ trái, rẽ phải, rẽ phải lần nữa, đi thẳng, 1 block, 2 block, Toronado hiện ra trong ánh đèn neon ngọt lịm.

-Khoan đã! – Frank nói, quay sang Jack – Tụi anh có hẹn với một người ở đây. Gần đây có trạm điện thoại công cộng nào không nhóc?

Jack lắc đầu, đôi lông mày rậm nhíu lại. Rồi nó nói chậm rãi:

– Nhưng mà tui đi gọi nhờ cho mấy anh cũng được. Anh đưa cho tui số điện thoại đi. Mấy nhà xung quanh đây người ta cũng biết tui.

– Nhóc dẫn anh đi gọi luôn được không? – Frank hỏi nhanh, cậu muốn chính mình nghe giọng của Synthia.

-Không được mô, anh lạ hoắc mà. Người ta biết anh là ai mà cho zô nhà gọi điện chớ. Anh đưa số đây tui gọi cho. Nhắn gì thì nói luôn. Rồi mấy anh đứng đợi tui ở đây. Ok?

Frank đành phải gật đầu. Cậu viết số điện thoại của Synthia lên một mảnh giấy, đưa cho Jack và dặn thằng nhóc chỉ cần nói, “Frank đã đến Toronado. Đang đợi.” Thằng nhóc gật đầu, cầm lấy mảnh giấy, nháy mắt tinh nghịch rồi chạy biến đi. Frank thở dài nhìn theo. Cậu hy vọng là Synthia có ở nhà. Cậu không biết phải chờ thêm bao lâu nữa, và điều đó làm cậu sợ hãi. Cho dù San Francisco thân quen thật đấy.

Bull vỗ vai cậu:

-Không sao đâu Frankie. Mày sẽ gặp lại Synthia thôi mà. Phải không, Hunk?

Hunk gật đầu:

-Ừ, con bé ngoan mà.

Không khí đêm ấm mượt quấn quanh ba cậu trai. Chẳng ai nói câu nào. Bụng đói và mệt mỏi sau chặng đường dài, họ không biết sẽ làm gì tiếp theo ở San Francisco. Bull ngồi bứt từng cánh hoa trên bông cẩm chướng hồng mà cô gái tóc lượn sóng đã tặng nó, xếp thành một hàng trên vỉa hè. Nó xếp hình mũi tên, sau đó lại xếp hình ngôi sao, rồi hình bông hoa. Nó như đứa trẻ cấp I cố gắng vẽ tất cả những gì nằm trong khả năng bằng mấy cánh hoa mỏng manh hồng nhạt, mỗi lần xóa một hình, nó lại thở dài.

Hunk không thở dài. Nó chỉ dựa vào tường, ngước mặt lên nhìn bầu trời hun hút. Và tiếp tục nhìn. Hunk không mấy khi nhìn xuống đất thật lâu. Và cũng không mấy khi nhìn gần đủ lâu.

Một cơn choáng nhẹ lướt vào đầu Frank. Những tiếng động cơ xe motor gầm rú, màu cầu vồng giăng mắc khắp nơi khiến cậu thấy hoa mắt. Mùi người túa ra từ Toronado trộn với mùi beer lên men kiểu cây nhà lá vườn quánh lại trong không khí, bập bùng trong tiếng nhạc cuồng loạn, nâng đỡ hàng mớ quần áo lùng nhùng tua rua quấn lấy nhau xoắn bện đủ kiểu tư thế. Cậu lại tự hỏi, Synthia đang ở đâu.

Dáng lém lỉnh loắt choắt của nhóc Jack vừa hiện ra từ phía xa, Frank đã đứng bật dậy. Thằng nhóc dừng lại trước mặt ba đứa, thở hổn hển:

– Tui gặp được chị Synthia đó rồi.

– Vậy hả? – Frank mừng rỡ – Chị ấy nhắn thế nào?

-Bả nói mấy anh đợi. Khoảng 11 rưỡi, 12 giờ là bả ra đây.

– Vậy chỉ còn nói…

– Bây giờ là 8 giờ. – Hunk ngắt lời Frank –  Tụi bây tính sao?

– Tao đói! – Bull trả lời – Mày biết quán ăn nào gần đây không Frank?

– Uhmmmm… không…

– Bà mẹ cái thằng ngu như chó – Bull làu bàu – hỏi chỗ hẹn hò mà đếch hỏi quán ăn.

-Tao đâu có biết là phải ăn chứ. – Frank tức tối quát lại.

-Phải! Mày không biết là “phải ăn”, thằng ngu.

Jack nhìn cả ba thằng một lượt, rồi nó chen giọng vào:

-Mấy anh đói hả? Đưa tiền đây tui mua đồ ăn cho.

Hunk đảo đôi mắt xanh sắc lẻm lướt ngang gò má hồng của Jack, cậu thắc mắc:

– Nhóc dẫn tụi này đến tiệm ăn luôn được không?

– Chèn ơi, mấy anh còn bao nhiêu tiền mà đòi đi tiệm?! Người ta có mấy khu bán thức ăn giá rẻ đó. San Francisco thiên đường mà. Nhưng phải người quen họ mới bán kia. Chứ ai cũng kéo tới đây, biết thằng nào là hippie thật hay giả đâu.

Jack ngừng một giây, đảo mắt nhìn ba gã con trai lớn hơn:

-Mấy anh có tin tui thì đưa tiền đây tui mua. Không thì thôi tui về.

Frank ngần ngừ lục tìm ví trong túi quần. Nó đưa mắt nhìn Hunk, thằng bạn chỉ nhún vai kiểu, “Sao cũng được.” Bull gật đầu. Thằng bé lái xe nhiều nhất, có vẻ nó đã mêt lắm rồi. Nghĩ đến cuộc gọi mà Jack đã thay nó gọi cho Synthia, Frank chặc lưỡi, rút ví từ trong túi ra.

Jack nắm chặt mớ tiền lẻ còm cõi của ba thằng trong đôi bàn tay nhỏ xíu ướt đẫm mồ hôi, nháy mắt tinh nghịch rồi chạy biến đi. Bóng nó mất hút đằng sau lớp ánh đèn neon quyện với đèn xe. San Francisco của những năm 1967 chào đón ba chàng trai bằng một cậu nhóc như vậy đó.

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện Viet

Comments

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: