Skip to content →

Chúc ngủ ngon những linh hồn cô đơn

Chuyện số 0.

Có một lần tôi đứng trong lớp Interpersonal Communication và nói về những điều “kì lạ” của chính mình.

– I’m an Asian but I do not have small eyes.

Cả lớp gật gù, ừ, đúng thế, mắt mày to vãi.

– And I’m proud to be a Vietnamese, but not Asian. I don’t know why, don’t ask me. Firstly, secondly, and finally, I’m Vietnamese, just Vietnamese.

Cả lớp cũng gật gù, chả biết có hiểu gì không.

Chuyện số 1.

Ở trong lớp Hóa, thầy giảng về một phản ứng hóa học gì đấy của NaCl3 hay gì đấy, được đặt trong túi khí. Thầy mở đầu như sau:

– Đây là phản ứng hóa học đã cứu cuộc đời các bạn, nếu như bạn từng phải cần đến túi khí. Ai trong lớp này đã từng?

Một anh Việt Nam nhỏ người, đầu đinh ngồi trước mặt tôi giơ tay lên. Anh giơ nửa chừng, nhìn quanh lớp thấy chẳng có ai khác làm thế, anh lại bỏ tay xuống.

Tôi ngồi đằng sau và tự hỏi: “Why the fck you did it?”

Chuyện số 2.

8 giờ rưỡi tối, tôi lái xe từ trường về nhà, radio mở kênh 103.2, đúng giờ chương trình kiểu “Quà tặng âm nhạc” của Delilah. Thoạt đầu tôi không nhận ra, cứ nghĩ là giờ quảng cáo, nên định đổi kênh. Không hiểu vì sao tôi cứ để nguyên như thế. Và đây là những gì tôi nghe được:

Delilah: – Xin chào, bạn muốn nhắn gởi gì cho chương trình.

Người ta: – à… ờ… tôi… Tôi có một người bạn trai đã từ rất lâu. Sau đó chúng tôi không đến được với nhau, và anh ấy kết hôn với người khác. Gần đây anh ấy gọi cho tôi và nói rằng, sau bao nhiêu năm, anh ấy vẫn không thể quên được tôi.

Delilah: – tôi hiểu rồi. Và bạn nghĩ gì?

Người ta: – tôi thấy nhớ anh ấy, tôi nhớ anh ấy rất nhiều. Tôi không biết tôi còn yêu anh ấy, hay chỉ là kỷ niệm sáng lên trong một lúc.

Delilah: – bạn và anh ấy đã không gặp nhau bao lâu rồi?

Người ta: – 13 năm rồi. Và tôi biết mình thật ngốc khi vẫn còn nhớ…

Delilah: – không không, một khi bạn đã trao tình cảm cho ai đó, người ấy sẽ không bao giờ biến mất khỏi cuộc đời bạn.

Người ta: – tôi hiểu. Bây giờ tôi chỉ cần một bài hát, một bài hát để tôi nhớ đến tất cả những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã đi qua cùng nhau.

Tôi không thể nhớ được radio đã phát sóng bài hát nào, chỉ nhớ đó là một bài tình ca hạnh phúc. Tôi cũng không biết tả lại thế nào những lời trầm buồn chậm rãi của người phụ nữ đó. Thật chậm, thật chậm, e dè và lặng.

Thôi, chúc ngủ ngon, những linh hồn cô đơn.

(Zi Nguyen)

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Ghi Chép

Comments

  1. Luy Luy

    Thích cụm từ Nước Mỹ Thiên Đường thế nhỉ :”
    Về người phụ nữ trong câu chuyện thứ hai, liệu tình cảm đó của hai người sẽ còn chứ sau từng ấy năm nếu khi xưa đến được với nhau?
    Thứ tình yêu đau đớn nhất, dai dẳng hủy diệt nhất với tôi chì là trong thời khắc này của tuổi trẻ mà thôi.

    http://www.youtube.com/watch?v=BAma1cU-jLo

    • mình thích cô ấy vì cô ấy đã có 1 quyết định đúng đắn: 1 bài hát cho cả 2 là đủ rồi 🙂

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: