Skip to content →

“Ngày mai như ngày hôm nay…”

Em ngồi cuộn mình trong góc quán cafe nhỏ, tay khuấy cốc cafe nóng bốc khói, nhìn ra cửa kính. Ngoài trời phủ một màn mưa nhẹ, nhưng xám, đủ để làm lạnh những trái tim nhỏ xíu không được ủ ấm. Đối diện em là màn hình laptop, một vài assignment chưa làm xong, news feed Facebook, vài trang hình ảnh vui nhộn. Trong quán nức mùi cafe rang. Tìm ở giữa cái đất ngập Starbucks này được một quán còn mùi cafe rang, uống cốc cafe còn nguyên mùi cafe cháy, em tự nhận mình may mắn. Nhất là trong một ngày mưa.

Những ngày mưa khi em còn ở “dưới quê” cũng thoảng mùi cafe cháy, như thế này, nhưng không hẳn giống thế này.

Một vài bóng người lướt qua cửa kính, vội vã chạy trốn mưa ngay dưới cơn mưa. Em không kịp nhìn thấy họ đang cười hay đang bực bội; nhưng em biết là họ đang đi trốn mưa. Trốn mưa ngay dưới cơn mưa. Họ đều ướt sũng. Những con người ướt sũng của Trái đất, em nói, xin chào, xin chào.

Bỗng nhiên em giật mình.

Bóng người vừa thoáng qua. Anh ta giống-hệt một người anh rất thân của em ở dưới quê. Khuôn mặt vuông, đôi lông mày rậm lướt qua khung cửa kiếng, thoáng nhanh nhưng rõ đến mức em ngừng tay khuấy cafe. Em tự hỏi mình: “Có phải đang mơ?”

Em gõ lạch cạch lên bàn phím máy tính, “Anh ơi, em vừa nhìn thấy một người giống hệt anh, đến mức em phải dừng lại tự hỏi có phải mình đang mơ.”

————-

Ngày hôm sau, em thức dậy vào buổi sáng sớm sau giấc ngủ vùi vỏn vẹn 4 tiếng. Đêm qua 10 giờ em đi làm về đến nhà, làm những gì cần phải làm, rồi lết vào giường khi bắt đầu chóng mặt. Sáng nay, như mọi buổi sáng khác, một chuỗi hoạt động thường ngày lại diễn ra. Em vật vờ đi vào phòng tắm, em nhắm mắt đánh răng, em thấm ướt khăn đưa lên mặt. Em nghe trong đầu mình tự bật bài Another Day của Paul McCartney.

It’s just another day.

It’s just another day.

No one comes to break the spell.

30′ lái xe đến trường, Mặt trời ở ngay trước mặt, rải nắng lên con đường em đi. Em rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải, đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng, đến trường. Em chạy vòng vòng trong parking, chửi thề ba lần, đạp thắng 2 lần, cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu khá đẹp. Vừa đúng lúc park xe vào, radio chơi bài hát em yêu thích. If I Die Young. Em lại chửi thề lần thứ tư.

Sáng nay em lại trễ làm. Em làm một việc nhỏ cho trường, đi trễ 10 phút, hy vọng không ai phát hiện ra. Em vác hai chiếc túi chạy như điên qua building khác, bấm thang máy lên tầng 3, đi thẳng, rẽ phải, dùng chân đạp cửa vào, bấm giờ, nhìn xung quanh. Chưa ai đến cả. Mô Phật!

Em ngồi xuống bàn làm việc và mở laptop ra. Một vài notification trên facebook, trong đó có cả anh.

“Em ơi, trùng hợp quá. Hôm đó là kỷ niệm 60 năm trường anh; anh cũng gặp một con bé giống hệt em. Anh đã nghĩ có phải em về Việt Nam mà anh không biết.”

————–

Em: – Anh quen con bé đó hả?

Anh: – Ừ

Em: – Gởi fb coi thử mặt nó nà

Anh: – Nó chỉ có khuôn mặt giống em thôi. Còn lại không có gì đặc biệt

Em: – Anh nghĩ rằng có người thứ hai như em được ư? Lol

Anh: – Đúng là không có ai. Đúng thế.

As she posts another letter to The Sound of Five.

People gather ’round her.

And she finds it hard to stay alive

Mùi cafe rang cháy lại thoảng lên trong không khí.

—Hết—

Chú thích: nhan đề là câu thơ trích từ bài “Lẽ Giản Đơn” của Nguyễn Thế Hoàng Linh

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện Viet

2 Comments

  1. Đếu mệ vừa vào đầu đề là liên tưởng tới Another Day rồi 😐

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: