Skip to content →

“If you could see me now…”

(Truyện viết vào ngày 7 tháng 7 năm 2011, đã lâu rồi)

Nguyên Nguyên sắp đi. Chuyện đó tôi đã biết từ lâu, đủ lâu để chúng tôi có vài buổi hẹn hò nói chuyện, cà phê sáng, ăn tối, và đi dạo; như một kiểu sắp đặt cho nhau những “lần cuối”. Nhưng nói gì đi nữa, việc đi dạo với nhau lần cuối 1 tuần trước khi đi, và việc dọn nhà giúp Nguyên Nguyên vào đêm trước ngày cô ấy đi, là hai thứ cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Cái sau hụt hẫng và trống rỗng hơn, rất nhiều. Nhiều đủ để không còn gì cả.

Cũng giống như tôi và Nguyên Nguyên vốn không có gì cả. Người ta có thể buồn khi xa một đứa bạn, có thể đau khi xa người yêu; có thể lạnh lùng như không khi xa một kẻ qua đường, vốn chỉ xem ta như trạm dừng đợi bus. Nhưng tôi thực sự không biết tôi sẽ thế nào khi Nguyên Nguyên đi. Có buồn không, có nhớ không, có lạnh lùng không? Hay…

-Cậu đọc “If You Could See Me Now” của Cecelia Ahern bao giờ chưa? – bỗng dưng cô ấy hỏi tôi?

-Chưa.

-Ừ….

Rồi chẳng ai nói gì nữa. Cô ấy luôn như thế. Hỏi tôi làm 1 thứ gì đó chưa, và nếu tôi làm rồi thì cô ấy sẽ nói tiếp. Nếu chưa, nghĩa là “cậu sẽ không hiểu những gì mình định nói đâu”, và “Ừ” sẽ kết thúc chủ đề vừa mở. Riết rồi tôi cũng quen. Đôi khi điều đó lại khiến tôi dễ chịu. Không phải lắng nghe những thứ mình không hiểu, đôi khi, cũng khá dễ chịu.

-Cậu nên đọc nó. – tự dưng cô ấy lại tiếp tục chủ đề. Điều này làm tôi ngạc nhiên.

-Tại sao? Mình không thích tiểu thuyết lãng mạn.

-Mình biết. Nhưng cứ thử đi.

Tôi im lặng, không trả lời. Mặc định của chúng tôi cho cuộc đối thoại kiểu này là tôi không hứa với cô ấy có đọc hay không. Tôi sẽ làm, nếu hứng thú. Chúng tôi thà không nhìn mặt nhau còn hơn cố gắng làm 1 điều mình không có hứng thú, chỉ vì mong muốn của người kia. Một kiểu ích kỷ tuyệt vời. Tôi thích.

-Nó nói về cái gì vậy? – tôi nói, trong khi xếp dàn loa Onkyo của Nguyên Nguyên vào thùng. Receiver, cục sub và 7 cái loa nhỏ. Tôi thực sự không hiểu cô gái nghe nhạc lung tung, dùng laptop nhiều hơn desktop, lại sắm dàn loa như thế làm gì. Đôi khi tôi thấy nó giống một sự sỉ nhục đối với Onkyo, hoặc sự đề cao óc phân tích tồi tệ ngớ ngẩn của Nguyên Nguyên. Mà thôi vậy, cô ấy có bao giờ hết ngớ ngẩn đâu.

– Chuyện tình lãng mạn í mà. – Nguyên Nguyên trả lời mà không nhìn tôi, cô đang nhìn vào màn hình laptop – Một cô gái sống trong thế giới chỉn chu, vô cảm; vì cô ta đóng băng trái tim của mình. Rồi có 1 chàng trai, “người bạn vô hình” của trẻ em, xuất hiện và làm cho cô gái đó cảm nhận được tình yêu một lần nữa. Nghe trên mạng nó review nè:

“Trái tim cô đã vỡ, cô không tin vào tình yêu, không tin vào cuộc sống, không tin vào niềm vui. Cô đơn giản chỉ là tồn tại, chứ không phải sống. Cô đơn giản không biết và cũng không cần biết, hạnh phúc là gì. Bàn tay của Ivan đã nắm chặt, kéo Elizabeth từ từ bò ra khỏi bóng tối âm u đó, cho cô cười hồn nhiên, cho cô những bình yên trong tâm thức, cho cô nhảy múa đẹp xinh như một nàng thiếu nữ tuổi còn xuân. Những màu sắc đã quay trở lại, những nụ cười đã quay trở lại, và tình yêu cũng đã quay trở lại.

Khi Elizabeth đã từng bước hàn gắn lại vết thương lòng, khi cô đã không còn che mắt trước sắc màu sống động của cuộc sống, thì cũng là lúc Ivan phải ra đi… Ivan đã “biến mất”, thật ra không phải là biến mất, chỉ là Elizabeth không thể nhìn thấy anh được nữa. “…

-Chàng trai vốn vô hình – Nguyên Nguyên tiếp tục nói – Thế nên khi trái tim cô gái đã được chữa lành, thì anh ta phải biến mất. Hiểu không? “If you could see me now…”

– Nguyên Nguyên à, tụi mình sẽ gặp lại nhau chứ?

Tôi thề, có đủ loại thánh thần, tôi cũng không biết vì sao mình lại buột miệng nói câu đó khi Nguyên Nguyên kết thúc phần review tác phẩm. Có lẽ câu “If you could see me now” đã đánh một cú vào não tôi, có lẽ.

Có lẽ là những gì tôi đã cố gắng không nhận thấy trong những ngày cuối cùng này. Về chuyện cô ấy sẽ đi xa, về việc không gặp cô ấy gần như mỗi ngày nữa; về tất cả những điều mà chúng tôi đã cùng làm với nhau… Tôi đã giả vờ quên đi những buổi chiều chúng tôi ngồi uống cafe trong nhà cô ấy, nhìn qua cửa sổ xuống mặt đường bụi bặm xôn xao, nghe Vpop bằng dàn loa Onkyo và laptop Compaq. Tôi đã giả vờ quên đi những hôm trời mưa, mưa xám xịt nhòe nhoẹt; tôi ngồi vẽ trong khi cô ấy gõ lách cách lên bàn phím những thứ “vớ vẩn ngớ ngẩn.” Tôi không muốn nhìn lại, như nỗi sợ mơ hồ rằng những thứ đó sẽ trở nên quan trọng hơn một chút trong kho ký ức ngổn ngang tầng lớp của tôi.

Bởi vì tôi và Nguyên Nguyên đều biết, chúng tôi không muốn trở thành một điều gì quan trọng đối với người kia. Tiến xa hơn một bước, và chúng tôi sẽ mất những điều tuyệt vời của hiện tại. Sự ích kỉ tuyệt vời, tự do tuyệt vời. Chúng tôi không dám đánh đổi. Ngay cả khi đây là những ngày cuối cùng chúng tôi còn gặp nhau.

Trời ạ, tôi thực sự chông chênh về một tương lai không còn Nguyên Nguyên bên cạnh. Chúng tôi đã đi qua đủ mọi nẻo đường để không còn lòng tin vào những chuyến bay, vào nick chat yahoo, và facebook; và những lời hứa. Con người dù có tất cả những thứ đó vẫn có thể xa nhau, vẫn có thể trở thành những “trạm dừng đợi bus”. Nhất là khi những “con người” đó lại là tôi và Nguyên Nguyên.

– Ê – Nguyên Nguyên nói, nhưng không phải để trả lời câu hỏi của tôi – Cậu vẫn hay chửi mình lỗ tai trâu mà chơi dàn loa khủng, đúng không?

– Ừ. – tôi thực sự chẳng hiểu có gì liên quan đến dàn loa ở đây, mặc dù quả thật tôi vẫn nhằn Nguyên Nguyên về chuyện đó.

– Căn hộ này ngày trước mình sống với người yêu, à, ý mình là ex. Dàn loa này là của ảnh. Mình là đứa hoàn toàn không biết nghe nhạc, nhưng tụi mình đã từng nghe chung với nhau rất nhiều lần bằng dàn loa này. Cũng từ nó mà ảnh tập cho mình phân biệt từng âm thanh của một bài hát, tiếng drum, tiếng bass, tiếng keyboard… Nhiều thứ lắm.

Tôi hiểu. Nguyên Nguyên hay nói về (những) người yêu cũ của mình. Và tôi biết ai là người ảnh hưởng nhiều nhất lên cô ấy. Là chủ của dàn loa Onkyo này.

– Rồi sao dàn loa giờ vẫn nằm ở nhà cậu? – tôi thắc mắc.

– Anh ấy chuyển công tác. Tụi mình hứa 1 năm sau ảnh sẽ quay lại ra mắt ba mẹ mình.

– Và anh ta có người yêu mới?

– Không! – Nguyên Nguyên cười – Là mình có người yêu mới.

Đó mới đúng là Nguyên Nguyên mà tôi biết. Ích kỷ, chông chênh, trẻ con, và ngớ ngẩn. Cô ấy thay đổi như một cánh bướm sặc sỡ tung tăng bay lượn giữa thế giới đầy màu sắc của riêng mình. Cánh bướm đó biết mình đánh mất điều gì, nhưng chẳng bao giờ nhớ đường tìm lại, và thế là nó cứ mãi bay tới trước để tìm những điều khác hơn.

Và tôi cũng biết, cô ấy sẽ không trả lời tôi là chúng tôi có thể gặp lại nhau hay không.

Cô ấy sẽ không hứa gì. Sẽ đi thật xa, rũ sạch mọi “trách nhiệm”. Và – có thể – sẽ xem như tôi chưa hề xuất hiện trong cuộc đời cô ấy.

***

Tôi nhất định phải đưa Nguyên Nguyên ra sân bay, bất kể cô ấy có kiếm cớ gì để từ chối. Hôm đó, trời nắng nhạt, xanh trong, và mát. Đẹp.

– Mình luôn rời một nơi nào đó lúc nó đẹp nhất. Khốn nạn thật! – Nguyên Nguyên cười ngất khi nói như thế trong xe tôi.

-Ờ, thành phố đang mừng ngày tống tiễn cậu đi đó mà.

-Đi chết đi, thiệt là quá đáng !

Chúng tôi nói những thứ vui vẻ đó với nhau suốt quãng đường từ nhà cô ấy ra sân bay. Tôi cố gắng nói những chuyện vui. Tôi không biết Nguyên Nguyên có như thế hay không. Tôi thậm chí cũng không biết mình sẽ thấy nước mắt của cô ấy hay không.

Cuối cùng cô ấy cũng làm xong thủ tục check-in.

-Mình đi nhé! – Nguyên Nguyên nhìn tôi và mỉm cười. Không nước mắt.

– Ừ! Đi đường bình an! – tôi cũng mỉm cười.

Mọi thứ nhẹ nhàng quá.

– Cậu này – bỗng dưng cô ấy nói. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng thản nhiên. Và nước mắt ứa ra khỏi bờ mi – Trong “If you could see me now.” có một câu nói hay lắm…

“It is too magical to come true.”

***

Nguyên Nguyên nói dối. Tôi đã đọc “If you could see me now.” ngay trong đêm hôm đó. Tôi không tìm thấy câu nói nào như thế cả, dù tôi đã ngấu nghiến từng chữ trong cuốn sách của Cecelia Ahern.

Nhưng tôi biết vì sao Nguyên Nguyên lại nói dối. Cô ấy luôn như thế mà, mượn một thứ gì đó để nói những gì cô ấy không muốn “trực tiếp” nói ra. Trẻ con, trẻ con và ngốc nghếch. Cô gái của tôi, trẻ con đến không chịu được.

Mọi thứ nhẹ nhàng quá, Nguyên Nguyên à.

Và lúc đó tôi chỉ muốn gào lên thật to, vì sao cô ấy cứ phải cố gắng làm cho mọi thứ nhẹ nhàng như thế? Vì sao lại không dám để cho mọi thứ trở nên nặng nề, để kéo theo những giọt nước mắt, những nỗi buồn, những niềm đau? Vì sao không đưa tay cô ấy ra và tôi chắc chắn sẽ nắm lấy bàn tay đó? Cô ấy chỉ định đi ngang cuộc đời tôi như vậy thôi sao?

Nguyên Nguyên à, vì sao cậu lại đặt “If you could see me now.” bên cạnh “It’s too magical to come true”? Sao chúng tôi lại có thể ích kỷ với số phận của chính mình như vậy?.

Có phải bởi vì cuộc sống này vốn đã không rộng lượng với chúng ta không, Nguyên Nguyên?

húng ta không, Nguyên Nguyên?

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện Viet

Comments

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: