Skip to content →

Category: Truyện

Khói của tự do – Phần 1

Truyện ngắn này, nếu được hoàn thành, xin gởi tặng đến những ai đã, đang, và sẽ sống trong tuổi trẻ bất diệt của tôi.

– Rio-

Tháng 4 năm 1967,

Frank Backwood vừa tròn 19 tuổi, cậu trai với đôi mắt xám trong veo và mái tóc nâu sẫm, viền lấy khuôn mặt hình vuông ương ngạnh. Một buổi trưa oi bức, cậu trai đập vỡ chiếc bình sứ Trung Hoa mà những tổ tiên quý tộc của cậu đã mua lại từ một tay đào vàng da vàng nào đấy, trong cơn túng quẫn phải bán của gia bảo để có tiền nuôi tiếp giấc mộng hoàng kim nằm sâu dưới lòng đất của “Gum San.” Không ai biết chiếc bình sứ có giá bao nhiêu, có đúng là đồ vua ban như lời của lão đào vàng hay không. Mà vua Trung Hoa thì có sá gì với nước Mỹ. Thế nên đôi tay vạm vỡ của Frank ném chiếc bình xuống sàn nhà bằng gỗ đánh bóng loáng, vỡ tan thành từng mảnh. Cậu hằm hằm quát vào mặt ông bố tóc bạc óng:

Leave a Comment

Những bông hoa của Aura

Có người từ nơi phương xa, mùa xuân trở về, đem cho cô bé Aura vài hạt giống hoa, bảo cô đợi đến đầu mùa thu hãy trồng vào nơi nào đất ẩm, sẽ cho ra một loại hoa cánh vàng rất đẹp. Aura là cô gái nhỏ, và tất cả những cô gái nhỏ đều yêu hoa. Khi cô hỏi người phương xa tên loài hoa là gì, người bảo cô cứ đặt bất kỳ cái tên nào cô muốn. Làng này chưa có ai từng thấy loài hoa này, họ sẽ tin những gì cô nói.

Aura ngây thơ, cô ấy có một người bạn thân tên là Rose. Năm ngoái, Rose đi-lạc vào cánh rừng sau nhà và không bao giờ trở về nữa. Người trong làng đều một mực đoan chắc là Rose đã chết, bị ăn thịt hay gì đấy; chỉ còn Aura hằng ngày vẫn ngoảnh đầu nhìn lại phía cánh rừng, mong nhìn thấy vạt áo màu vàng của Rose hiện ra, trở về bên cô trong khoảnh sân nhỏ bé này.

Loài hoa có cánh vàng, giống như màu áo của Rose, thế nên Aura đặt tên cho hoa bằng tên người bạn thân của mình.

Tháng 8 trời đổi gió, đổi màu; Rose đào sâu xuống dưới lớp đất ẩm trong vườn. “Phải đào thật sâu!” – người phương xa bảo thế. Cô gái nhỏ yêu hoa, tay gieo những hạt giống xuống lòng đất sâu, lòng nghĩ về một ngày màu cánh hoa vàng bung nở, Rose sẽ trở về.

Ngày tháng trôi đi, nhanh.

Leave a Comment

Cô bán bún bên cạnh nhà.

Download: Cô Bán Bún Bên Cạnh Nhà

Xin cho về trọ gần nhau

Mai kia dù có ra sao cũng đành

Trước cửa nhà có 1 cô bán bún. Cô bán bún trông đến là xinh. Tóc đen lay láy không nhuộm linh tinh, má bầu bĩnh trắng hồng, người tròn tròn do ngồi cạnh nồi nước mỡ lâu ngày, miệng nhỏ nhỏ cứ ríu ran những chuyện đầu phố cuối ngõ, không đâu vào đâu, nhưng mà cứ duyên thế nào không chịu được.

Sáng sớm thế nào dắt xe ra khỏi nhà cũng phải làm 1 tô bún. Bún giò, 15k/ tô, chả rẻ. Nhưng phải làm. Để có cớ ngồi nghe cô líu lo chuyện chó trong xóm đẻ mấy con, mèo nhà ai đi hoang chưa về, bà nào đi đánh ghen không ngờ lại phát hiện ra ông chồng là gay,… Sợ nhất là một sáng Chủ nhật đẹp trời, đang ăn bún thì nghe cô quảng cáo là có nhóm nhạc Việt Nam, nhưng mà Hàn lắm, hát hay lắm, clip nội dung chất lắm. Phởn phơ nhai xong cục giò, vào nhà mở máy lên, gõ cạch cạch trên youtube.

“HKT – Mặt trái sự thật.”

Nghe được nửa bài thì tô bún cũng một nửa đi tới ruột già, nửa kia mấp mé đòi lại quyền tự do bằng con đường…miệng. Miệng lầm bầm chửi thề, một thảm họa của Vpop, nhân tiện chửi luôn sao mà gu của cô bán bún thấp kém thế. Bạn nào tò mò thì cứ click link này mà nghe : Mặt trái của sự thật.

Sáng hôm sau ra phỉnh phờ cô bán bún:

-Khiếp, hôm qua chị tiếp thị nhóm nào mà ghê thế? Em nghe xong sém ói mất tô bún ngon lành của chị.

Cô bán bún tủm tỉm cười, thỏ thẻ:

-Hay mà… Thơ thấy hay lắm mà…

2 Comments

In the States


“When you’re down, that’s where you’ll stay”

(“In the City” – The Eagles)

Tôi nhìn chăm chăm vào tủ kiếng đựng đồ ăn trong cafeteria. Hôm nay không có sandwich gà. Tôi không thích cá ngừ lắm; mà gà tây với cả “ham” thì trông quá tệ. Một miếng sandwich gần 4 đồng, kẹp 2, 3 lát “ham” mỏng dính, thứ “ham” mà bạn có thể mua được với giá 3 đồng một hộp bự ở WalMart. “Chả có gì ăn được trong cafeteria,” ai cũng nói thế; nhưng dòng người xếp hàng đợi tính tiền chưa bao giờ ngắn hơn 4, 5 người. Nhìn ngắm mãi cũng chán, tôi chạy qua quầy tự phục vụ, xúc một vá bự đầy nhóc trứng nghiền và xúc xích và gà băm sốt. Không có rau. Tôi thích ăn rau, nhưng tôi rất ghét salad, tôi ghét thứ gì chưa được nấu chín, trừ sashimi và sushi. Tôi còn biết có cả những đứa đi ăn sushi bar nhưng luôn chọn những dĩa đã được nấu chín nữa kia, nhưng tôi chẳng bao giờ chửi chúng nó được, một phần vì chúng nó là bạn tôi, hai phần vì tôi cũng không ăn được wasabi. Lần duy nhất tôi chịu đưa một thứ có mùi wasabi vào miệng là ở nhà một thằng bạn trong lúc đang ngả ngớn trên ghế xem SpongeBob, tôi vớ một bịch chip mà không hỏi hắn vị gì, đưa nguyên cả nắm vào miệng. Sau đó là ho sặc sụa, nước mắt ràn rụa, thấu tới óc. Tôi chửi thề không ngừng, vừa uống cả ngụm nước to vừa chửi. Chả biết là chửi ai.

Túi xách trên vai, một tay cầm khay đồ ăn, một tay giữ chai nước; tôi bước vào phòng ăn, đảo mắt tìm một bàn trống. Tôi thà ăn ở ngoài hành lang còn hơn phải ngồi chung bàn với bất kỳ ai, vừa trệu trạo nhai vừa cười vừa nói những câu chuyện nhạt nhẽo thấu óc. Lý thuyết là thế, thực tế thường là người ta sẽ nhìn thấy tôi trước, sẽ cười với tôi, tôi sẽ cười lại, sẽ mang khay thức ăn đến bàn của họ, sẽ cố gắng nghĩ xem câu đầu tiên tôi nên nói là gì. “Mùa này học thế nào hả anh?” hoặc “Mới học xong hả chị?” Câu nào cũng tệ như nhau.

Có một bàn trống trong góc, tôi lẻn nhanh tới đó trước khi chạm mắt với bất kỳ người quen nào. Sẽ dễ chịu hơn một chút khi họ chuyển tới bàn của tôi, như thế tôi không có cảm giác đang phản bội chính mình. Tôi lục tìm iPod trong túi xách, đeo earphone vào tai. Chế độ an toàn số 1 vừa khởi động, lời biện minh hoàn hảo cho việc, “Em không nghe chị gọi.” Sau đó tôi tháo mắt kiếng ra, đặt lên bàn, vị trí thật nổi bật. Chế độ an toàn số 2: “Em không đeo kiếng nên chẳng thấy anh, em xin lỗi nha.” Thật ra họ cũng chẳng để ý mấy đâu, cả earphone lẫn mắt kiếng. Tôi không biết họ để ý chuyện gì, nhưng đại khái là họ chẳng để ý gì cả – những con người luôn có nhu cầu ngồi ăn chung bàn với ai đó. Họ không để ý đến đồ ăn họ đang ăn vì bận nói chuyện với tôi; và họ cũng không để ý đến tôi vì đang mồm họ bận nhai. Tôi thật không hiểu được họ nhiều lắm. Và ngược lại.

Leave a Comment

The Journeys

Câu chuyện này tôi nghe từ một người bạn, và chẳng thể nào kiểm chứng được độ chính xác của nó. Bao nhiêu phần trăm sự thật và bao nhiêu phần trăm là những mắm muối đường ớt cho nó thêm những ướt át không cần thiết, có trời mới biết.

Leave a Comment

Chuyện cô gái điếm dễ thương đầu ngõ

Download: Chuyện Cô Gái Điếm Dễ Thương Đầu Ngỏ

11591_456736821077722_1928601738_n

(Zi Nguyen)

Viết ngày 1 tháng 6 năm ngoái. Tặng cho những ai đã và sẽ luôn thấy “a-little-girl” trong tôi 🙂

Bé con năm nay 6 tuổi. 6 tuổi chả biết là lớn hay nhỏ; nhưng còn ngốc lắm cơ. Bé con sống ở giữa ngõ, căn nhà ba tầng có vườn có lan can có chuông gió có cây ba trồng có hoa mẹ cắm; nói chung là rất trong lành và phù hợp cho sự phát triển đầu óc của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ.

Từ giữa ngõ đi ra đầu ngõ là 30 bước chân người lớn, 70 bước chân bé con. Hình như cũng không xa lắm. Bé con đi thì thấy hơi mệt; nhưng chỉ cần đứng thở một lúc là xong ngay.

Đầu ngõ có một cô hay hay. Tóc cô không đen giống tóc ba tóc mẹ, không trắng giống tóc ông tóc bà, cũng không vừa đen vừa trắng giống tóc bà hàng xóm đeo kính hay nhăn bên cạnh nhà. Tóc cô vàng, quăn quăn như công chúa trong truyện cổ tích bé con đọc. Thật ra thì trên đường đi học, bé con cũng thấy nhiều cô công chúa lắm; nhưng đây là cô công chúa duy nhất trong cái hẻm nhỏ này.

Cô mặc đồ không giống công chúa; nhưng bé con cũng thích; vì cô mặc giống bé con lắm cơ. Mấy cái áo từ lúc 4,5 tuổi, đã ngắn cũn cỡn, mẹ bé tiếc nên không bỏ, vẫn lôi ra bắt bé mặc. Cô cũng thế. Chắc cô tiếc mấy cái áo đã ngắn. Tuy mặc hơi hở 1 chút nhưng có sao đâu.

Vừa giống công chúa, lại vừa giống bé con; nên bé con thích cô lắm. Trông cô rất là dễ thương.

Leave a Comment

“If you could see me now…”

(Truyện viết vào ngày 7 tháng 7 năm 2011, đã lâu rồi)

Nguyên Nguyên sắp đi. Chuyện đó tôi đã biết từ lâu, đủ lâu để chúng tôi có vài buổi hẹn hò nói chuyện, cà phê sáng, ăn tối, và đi dạo; như một kiểu sắp đặt cho nhau những “lần cuối”. Nhưng nói gì đi nữa, việc đi dạo với nhau lần cuối 1 tuần trước khi đi, và việc dọn nhà giúp Nguyên Nguyên vào đêm trước ngày cô ấy đi, là hai thứ cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Cái sau hụt hẫng và trống rỗng hơn, rất nhiều. Nhiều đủ để không còn gì cả.

Leave a Comment

Những bông hoa lysta

(Painting: Clap)

Đó là câu chuyện về Lucy, một cô gái tóc đỏ mặt đầy tàn nhang sống trong ngôi làng Greenville. Ngôi làng đậu cheo leo dưới chân ngọn núi Blue Moon. Người ta truyền tai nhau rằng rải rác đâu đó khắp triền núi Blue Moon có những bông hoa lysta màu bạc nở quanh năm. Lúc này một cụm ở phía Đông. Lúc khác lại một đóa ở phía Tây. Người ta cũng nói ai hái được lysta vào những đêm trước ngày trăng tròn, kẻ đó sẽ được ban cho một điều ước.

Thế nhưng chẳng ai biết hoa lysta mọc ở đâu. Nó có thể mọc ở đây, ở kia, ở mọi nơi. Loài hoa đó không hương, lũ chó chẳng bao giờ đánh hơi được. Thế nhưng những kẻ từng một lần chạm vào hoa lysta lại bảo loài hoa đó có hương, nhưng hương thơm thế nào thì chịu. Từ người tinh tế nhất đến kẻ thô lậu nhất đều không hiểu được hương thơm của lysta.

Nếu bạn đang thắc mắc vì sao có những người tìm được hoa lysta, thì đây, câu trả lời là Lucy. Cô gái nghèo sống trong căn chòi cuối làng, mái tóc đỏ rối tung, khuôn mặt đầy tàn nhang và chỉ có duy nhất 2 chiếc váy mặc qua ngày. Cô ấy biết lysta sẽ mọc ở đâu, và cô ấy chưa bao giờ giấu điều đó. Cứ đầu mỗi kỳ trăng, kẻ đầu tiên đặt một gàu nước giếng trước cửa căn chòi của Lucy sẽ được cô tiết lộ vị trí hoa lysta. Cô chỉ từ chối những người đã từng một lần hái được loài hoa đó. “Các anh à, một bông lysta là đủ cho một người rồi.”

Không biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên, bao nhiêu thương gia đã thành công, bao nhiêu đứa trẻ đã khỏi bệnh từ những lời của Lucy. Thế nhưng Lucy vẫn nghèo, cô vẫn xấu xí và chỉ có 2 chiếc váy để mặc quanh năm.

Một ngày nọ, cô nhận được lời cầu hôn từ chàng trai danh giá nhất của vùng: tử tước Vincent. Anh chàng tóc vàng như nắng bình minh, mắt xanh như mặt biển, và nụ cười là từ ánh trăng đọng lại mà thành. Chỉ có tâm hồn anh ta u tối như những cánh rừng đêm trải dài quanh Blue Moon.

Leave a Comment

A March love. A November pathos

Nguyên bấm nút, hai khung cửa sổ trên xe từ từ hạ xuống, cả cửa sổ trên nóc cũng mở toang. Những cơn gió buổi chiều được thể lùa mạnh vào trong, hất tung mớ tóc rối, cuộn xoắn từng mẩu âm thanh từ bài nhạc của Bee Gees. Não Nguyên bây giờ rỗng như bao rác ngay sau ngày đổ rác hằng tuần. Gió được thể len lỏi vào, đè lên từng khoanh neuron, áp lên thành vỏ não một thôi thúc mơ hồ. Cô muốn làm gì đó, nhưng không rõ là làm gì. Như mọi khi.

Photo by Zi Nguyen

Nguyên đạp mạnh chân gas. Chiếc Accord limited edition 2 cửa móp một bên thân không có tiền sửa vụt nhanh hơn. 50. 55. 60. 65. Rồi cô chợt nhớ ra giới hạn tốc độ trên đường Green Oaks là 45 miles. Cô thả lỏng chân gas một chút, bấc giác cười nhẹ. Tiếng cười thở hắt ra một hơi ngắn.

Buổi chiều hôm nay nắng trong vắt như đôi mắt của một đứa trẻ, gió mạnh vờn vã trên những cành cây cao nhất, thổi rạp những tia nắng đang xuyên qua những tầng mây dày xốp ú hụ. Nguyên rẽ vào một công viên bên đường, đậu vào slot quen thuộc. Từ đây có thể nhìn thẳng ra những chiếc xích đu, cầu trượt xanh đỏ; nhìn thấy những đứa trẻ và cha mẹ của chúng, nhìn thấy những người chạy bộ và những chú chó tung tăng theo chủ, những vạt hoa vàng li ti như nắng đọng trên thân xanh mướt. Cô có thể thấy rất nhiều thứ từ góc nhìn này. Tiếng nhạc iPod xóa mờ mọi âm thanh xung quanh, chỉ còn tiếng gió ầm ào len lỏi vào tai Nguyên.

Cô dựa vào thành ghế mềm lún, đưa mắt lên nhìn bầu trời xanh trong qua khung cửa sổ bé tí tẹo. Thiếu một thứ gì đó. Và cô biết mình thiếu gì. Đưa tay tìm trong ngăn đựng CD đầy rác, cô tìm thấy chiếc hộp quẹt và hộp thuốc Marl đỏ còn sót vài điếu.

Gió, công viên, nắng, nhạc (của những năm 80), Marl đỏ, những con người xa lạ và dễ thương đang chơi đùa, mọi thứ nơi này thật yên bình, như thể trăm năm chộn rộn đọng lại trong vài phút, để rồi cháy tàn theo đầu ngọn thuốc đỏ lửa.

Bee Gees thật tuyệt vời, thằng Mèo Mù nói đúng. “They suck you in and make you sad like hell.” Đó là những gì thằng Mèo Mù đã nói với Nguyên. Những bài hát của Bee Gees không buồn, chính vì thế nên nó làm người nghe thấy buồn. Nỗi buồn ngây ngất vì những niềm vui đã đi lạc từ rất lâu, có lẽ từ một ngày đầu tháng Năm xưa cũ nào đó.

Leave a Comment
Back To Top