Skip to content →

Category: Viet

Tôi tin rằng cuộc đời này có lí do cho tất cả những sự vô lí của nó.

Tôi muốn viết những dòng này cho một trong những đêm buồn, rất buồn. Và càng lớn người ta càng dễ cười khi buồn hơn, vì chuyện gì cũng nhẹ bâng. Như gió thoảng mây bay vậy thôi. Nay sống mai chết còn không lường trước, nói gì đến một hai trì hoãn trong cuộc đời. Hoặc như anh Bút Chì trích ai đó trong blog của ảnh; là nếu không cười thì ta chỉ còn biết khóc mà thôi.

Tôi không biết mình nên làm gì. Nên nén nỗi buồn lại, nén nó thật chặt, thật sâu; để cái hương vị đắng ngắt của nó lan tỏa thấm vào người, cho hả hê sung sướng, cho tràn trề viên mãn. Hay là cứ tung hê nó ra, kêu gào nó ở mọi nơi, đón nhận những lời an ủi mà sau cùng còn lại chỉ là những nửa vời nhạt nhẽo. Tôi thực sự không biết.

Tôi sợ phải khóc một mình. Khóc một mình hành hạ tinh thần và cả thể xác của tôi. Khó thở. Khó thở lắm. Khó thở vì nước mắt chảy ra không mang được nỗi đau trong người, không đủ mạnh như ghềnh thác bão lũ mà cuốn đi tảng đá đang đè lên tim. Sến súa là thế nhưng nó là thật. Là thật 100%. Sống càng lâu sẽ thấy những gì sến súa, siêu nhiên, kỳ ảo hoàn toàn là thật. Còn những gì mình tưởng là thật hóa ra lại nửa thật mà thôi. Đời này không có thứ gì là ảo. Cuộc đời xinh đẹp này, thần tiên này, với bao nhiêu nhân duyên vận hội tụ lại mà thành; làm sao có thứ gì ảo được.

Tôi là đứa thích giữ niềm tin. Nói thừa quá, ai mà chả thích giữ niềm tin. Chỉ là cuộc đời này xén bóc đi từng lớp niềm tin đọng quanh thành quách trái tim người và để trơ lại những sớ thịt chai sạn sần sùi. Chạm vào là giật điện đấy. Ai cũng ngại chạm vào. Nhưng có mấy ai biết, trái tim đó cần được giật điện, cần 1 người vì nó mà dẫn điện, để tái tạo lại một lớp niềm tin mới. Mấy ai biết? Mấy ai nên biết và sẽ được biết? Sự thần kỳ của Thượng đế luôn nằm ở cánh cửa cuối cùng, ở chiếc hộp cuối cùng, nhưng cánh cửa nào mới là cánh cửa cuối cùng?

Leave a Comment

Viết cho em một chiều đầy nắng

Bài viết cũ từ ngày 05 tháng 07 năm 2009

For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu

Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ thứ nào cả.

Trừ bầu trời.

Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn, đều đặn.

Cho ai xem?

Leave a Comment

Tất cả chúng ta đều cần được tha thứ.

Đây là bài viết đầu tiên của tôi. Đầu tiên cho cái gì? Năm mới, năm con Rồng? Không, tôi nào có rảnh mà đi làm những trò vớ vẩn kiểu Trao giải Tổng kết cuối năm và Giao ban đầu năm.

Nói một cách nghiêm túc, kể từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu tập viết lại. Tập viết như một đứa trẻ ngày đầu đi học, cô giáo cầm roi đứng bên cạnh trong khi đứa trẻ vật vã với cây bút chì 2B màu vàng. Như thế kể ra còn tệ hơn khi tôi tập viết bài văn đầu tiên. Sẵn là một đứa trẻ có chữ trong đầu, những dòng văn đầu tiên của tôi được viết rất dễ. Dễ như cỏ dại ở đâu len lách khỏi cái đầu đầy đất mà lan ra trang giấy. Có lẽ ông bà ta nói đúng, thứ gì bắt đầu dễ thì rồi sẽ mất, sẽ phai, sẽ chai sạn đi. Vì lẽ gì thì có trời mới biết.

Leave a Comment
Back To Top