Skip to content →

Category: Ghi Chép

Nghệ thuật lại khá vô dụng | All art is quite useless – Oscar Wilde

Lời tựa mở đầu tiểu thuyết “Bức tranh của Dorian Gray”

Nghệ sĩ là người sáng tạo nên những cái đẹp. Khơi mở nghệ thuật và ẩn che nghệ sĩ chính là mục tiêu của tự thân nghệ thuật. Kẻ phê bình là người có thể chuyển tải ấn tượng của mình về những cái đẹp theo một lối khác hoặc bằng một chất liệu khác.

Phê bình, dù khen hay chê, thực chất chính là một dạng tự truyện. Kẻ tìm thấy những ý nghĩa xấu trong những cái đẹp vốn là kẻ đã tàn rữa không chút phấn hương. Đó là một sai lầm.

Leave a Comment

37 độ lạnh và nắng

Untitled

(Zi Nguyen)

Buổi chiều trời nắng vàng rực, vàng óng ả, vàng mượt mà, thế mà lạnh đến 37 độ. Sáng ra có một lớp tuyết mỏng phủ trên kính xe, sau một đêm dài gió rú rít ngoài cửa. Mùa đông về rồi.

Hot chocolate hương bạc hà ở America’s Best Coffee là một điều kỳ diệu. Lại được cả chỗ ngồi yêu thích, ghế sofa nệm lún êm xèo, bàn gỗ nâu đánh verni bóng loáng, và lửa trong lò sưởi là lửa thật. Hơi ấm của lửa là thật. Hơn một năm ở Washington đã dạy cho mình cách phân biệt hơi ấm của lửa thật và của lửa điện. Một làn khói mỏng giữa những ngẫu hứng bập bùng của tự nhiên và những sắp xếp chỉn chu của con người.

Spotify chơi theo radio chủ đề Christmas. Có một vài bài hát bedtime mình thích. Réo rắt vào tai mình là những dòng màu đỏ xanh trắng lấp lánh neon, ngọt lịm mùi hot chocolate và bạc hà the mát. Hôm nay vẫn không gặp Chris, có lẽ anh đã nghỉ việc. Nhưng chị bé barista của hôm nay cũng dễ thương vậy. Chị ấy cho mình xem một tấm ảnh chụp tuyết vừa mới sáng nay. Và chị ấy hỏi mình về Washington. Mình trả lời, “It sucks in all the way, at least for me.” Texas đáng yêu quá, cái cách Texas mix ngọt xợt giữa nắng vàng rực và lạnh ngọt. Texas đáng yêu theo mọi kiểu.

Leave a Comment

Đôi khi viết lách chỉ cần những niềm vui (không) nhỏ

Hôm nay đang đi làm thì chị Liên nhắn tin cho mình bảo rằng có một bác thích bài viết “Những ngày ta yêu một mình“. Đọc xong tin nhắn mà cứ muốn ngồi lặng người đi nếm cho hết sự vui sướng đó. Chuyện có người thích bài viết của mình cũng không phải là chuyện ngàn năm có một lần. Mình vui vì một lẽ khác: bác hình như cũng lớn tuổi rồi. Lâu nay mình vẫn tự biết văn mình thiếu độ chín, đọc lên có thể hay, có thể mượt, nhưng chỉ chạm được một vài…

Leave a Comment

Viết ngắn ngắn về “identity” – danh tính.

Trong “Ăn, Cầu nguyện, và Yêu” có một đoạn miêu tả người đàn ông Rome, đại ý như sau: có người cho rằng, đàn ông ở Rome, trước hết là người Rome, sau đó mới là người Ý và cuối cùng là một công dân Châu Âu. Điều đó có đúng không? Xin thưa là không. Mỗi người đàn ông Rome, trước hết cho rằng mình là người Rome, sau đó cũng là người Rome, và cuối cùng vẫn là người Rome. Tôi tìm thấy trong đoạn văn này một niềm phấn khích đáng yêu, vì cả tỉ năm rồi,…

Leave a Comment

Chúc ngủ ngon những linh hồn cô đơn

Chuyện số 0.

Có một lần tôi đứng trong lớp Interpersonal Communication và nói về những điều “kì lạ” của chính mình.

– I’m an Asian but I do not have small eyes.

Cả lớp gật gù, ừ, đúng thế, mắt mày to vãi.

– And I’m proud to be a Vietnamese, but not Asian. I don’t know why, don’t ask me. Firstly, secondly, and finally, I’m Vietnamese, just Vietnamese.

Cả lớp cũng gật gù, chả biết có hiểu gì không.

Leave a Comment

Life moves on.

  Damn it, có những ngày mà chuyện xe cộ tiền bạc con người nó tụ lại đổ một đống thối hoắc lên đầu mình như thế này, lái xe về nhà thấy cơm đầy nồi, trứng đầy dĩa, canh rau đâu ra đấy, bọc nilon cẩn thận để trên bàn; mới thấy quý phước đức ông bà để lại cho mình; mới biết quý nghĩa tình bạn bè xung quanh đối xử với mình. Thiệt cái số mình mà không có bạn bè, giờ không biết trôi dạt ở nhánh sông nào rồi. Lên mạng thì thấy bạn đi…

Leave a Comment

Đôi khi mình có nghĩ, là mình sẽ sống như thế này thật lâu, kiếm một việc làm, ra sức bon chen ganh đua chà đạp vắt kiệt tâm trí thanh thản để lên chức và có nhiều tiền. Mình sẽ sống cuộc sống mà những bậc chân tu và những bạn rao giảng giá trị của tinh thần phải lắc đầu dè bỉu. Rồi một ngày đẹp trời mình sẽ nghỉ. Nghỉ tất. Đủ tiền để mình mở một quán cafe thiệt sang thiệt đẹp nằm ở vị trí thiệt mát rồi. Và mình sẽ sống cuộc sống mà…

Leave a Comment

Dori

Four months. It feels like 4 days, or a dream. Or a moony vague adventure. Legendary says once there was a time I remembered every single special days, celebrated with all my joyfulness and innocence. But time passed, my mind’s gone absent. The guy I was in relationship back at the time in Washington, he remembered even my clothing at the first time we met each other, what I said and what I did (ok, that’s partly why I fall for him.) Nevertheless, I even didn’t remember I had met him before. I still keep in my mind anniversaries of…

Leave a Comment
Back To Top