Skip to content →

Tag: so damn sad

Mùa Hè Năm Ấy

Photo: Huy Le

Tặng bạn của tôi

Sự đổi thay

Nếu có điều gì đó mà mùa hè 2013 đã cho tôi thấy, chắc chắn đó là sự đổi thay. Tất cả mọi người đều đổi thay. Và mặc dù tôi có buồn ít nhiều đấy, nhưng khi ngẫm lại, tôi thấy sự đổi thay đã được mùa hè 2013 trình bày theo cách đẹp nhất có thể. Và tôi chẳng thể đòi hỏi ông trời điều gì hơn nữa.

2 Comments

Giờ nghỉ trưa

Sự đời thay đổi vèo vèo. Trước khi mình nghỉ làm ở chợ thì con trai chủ chợ còn single. Đi chơi một vòng quay về thì bản đã cưới. Hên là bản vừa xấu vừa khó ưa vừa đáng ghét, chứ không chắc mình cũng tiếc lắm. Mình cũng thay đổi. Tháng trước còn thảnh thơi ngắm trăng uống rượu; tháng này mình đi làm hơn 12 tiếng một ngày. Có người thích cuộc sống thay đổi không ngừng, nhưng sao cuộc sống của mình cũng thay đổi không ngừng mà nó chẳng có gì vui? Hay cũng giống…

2 Comments

Những bông hoa lysta

(Painting: Clap)

Đó là câu chuyện về Lucy, một cô gái tóc đỏ mặt đầy tàn nhang sống trong ngôi làng Greenville. Ngôi làng đậu cheo leo dưới chân ngọn núi Blue Moon. Người ta truyền tai nhau rằng rải rác đâu đó khắp triền núi Blue Moon có những bông hoa lysta màu bạc nở quanh năm. Lúc này một cụm ở phía Đông. Lúc khác lại một đóa ở phía Tây. Người ta cũng nói ai hái được lysta vào những đêm trước ngày trăng tròn, kẻ đó sẽ được ban cho một điều ước.

Thế nhưng chẳng ai biết hoa lysta mọc ở đâu. Nó có thể mọc ở đây, ở kia, ở mọi nơi. Loài hoa đó không hương, lũ chó chẳng bao giờ đánh hơi được. Thế nhưng những kẻ từng một lần chạm vào hoa lysta lại bảo loài hoa đó có hương, nhưng hương thơm thế nào thì chịu. Từ người tinh tế nhất đến kẻ thô lậu nhất đều không hiểu được hương thơm của lysta.

Nếu bạn đang thắc mắc vì sao có những người tìm được hoa lysta, thì đây, câu trả lời là Lucy. Cô gái nghèo sống trong căn chòi cuối làng, mái tóc đỏ rối tung, khuôn mặt đầy tàn nhang và chỉ có duy nhất 2 chiếc váy mặc qua ngày. Cô ấy biết lysta sẽ mọc ở đâu, và cô ấy chưa bao giờ giấu điều đó. Cứ đầu mỗi kỳ trăng, kẻ đầu tiên đặt một gàu nước giếng trước cửa căn chòi của Lucy sẽ được cô tiết lộ vị trí hoa lysta. Cô chỉ từ chối những người đã từng một lần hái được loài hoa đó. “Các anh à, một bông lysta là đủ cho một người rồi.”

Không biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên, bao nhiêu thương gia đã thành công, bao nhiêu đứa trẻ đã khỏi bệnh từ những lời của Lucy. Thế nhưng Lucy vẫn nghèo, cô vẫn xấu xí và chỉ có 2 chiếc váy để mặc quanh năm.

Một ngày nọ, cô nhận được lời cầu hôn từ chàng trai danh giá nhất của vùng: tử tước Vincent. Anh chàng tóc vàng như nắng bình minh, mắt xanh như mặt biển, và nụ cười là từ ánh trăng đọng lại mà thành. Chỉ có tâm hồn anh ta u tối như những cánh rừng đêm trải dài quanh Blue Moon.

Leave a Comment
Back To Top